Tịch Nhã Thi vỗ vai Diệp Mạt, gật đầu.
“Không sao, chúng ta còn trẻ, nghèo một chút là chuyện thường, rồi sẽ có ngày tốt đẹp thôi.”
“Hehe, cảm tạ lời chúc của ngươi.”
...
Diệp Mạt xuất phát sau buổi tu sáng ngày hôm sau, nàng chuẩn bị sẵn một ít đan chữa thương, vài lá phù che giấu khí tức và một lá phù Phong Tốc, để dùng khi cần trốn chạy khỏi yêu thú cấp sáu.
Dĩ nhiên, Sơn Nguyệt cốc không có nhiều yêu thú cấp sáu, hoặc chính xác hơn, tất cả những gì mọi người từng thấy chỉ có duy nhất một con.
Thêm vào đó, linh thú khác với yêu thú, phần lớn chúng không có tính công kích mạnh, không tấn công người bừa bãi.
Ngoài ra, yêu thú cấp bảy trong thung lũng, Diệp Mạt có thể dựa vào bộ pháp đã học ở tông môn để thoát thân. Có kinh nghiệm từ kỳ khảo hạch lần trước, nàng cũng không lo lắng nhiều.
Khi nàng đến Sơn Nguyệt cốc, ở bên kia, Phù Dạ vừa nhận được nhiệm vụ công lược mới.
[Kích hoạt nhiệm vụ công lược 5: Giúp đối tượng công lược thu thập đủ Oánh Chức Thảo.]
Lúc này Phù Dạ vừa bước ra khỏi tông môn.
Nghe vậy, hắn khẽ dừng chân, nói: “Không có thời gian.”
Hôm nay hắn phải gặp người trong tổ chức để báo cáo tình hình gần đây của Tử Sương tông, còn phải giúp tông môn lấy một vài vật phẩm. Dù không phải hoàn toàn không thể sắp xếp thời gian, nhưng nếu làm thêm việc khác, thời gian sẽ khá gấp gáp.
Hệ thống không quan tâm đến sự từ chối của Phù Dạ, lắc lư ngạo mạn nói: [Nữ phụ đang ở Sơn Nguyệt cốc.]
Phù Dạ im lặng, tiếp tục đi đến nơi mình đã định.
Khi trở về đã là lúc hoàng hôn, mặt trời lớn treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu rọi ánh sáng cuối cùng không chút kiêng nể, bầu trời nhuốm một màu đỏ như lửa, ánh nắng nhuộm lên áo bào nhạt màu của Phù Dạ sắc vàng và hồng nhạt.
Hắn dừng lại trên đỉnh Sơn Nguyệt cốc.
Với cường độ thần thức của Phù Dạ, không cần tốn sức đã có thể tìm thấy Diệp Mạt đang cẩn thận tiến bước trong thung lũng.
Lúc này nàng không hề có vẻ chật vật, trong môi trường nguy hiểm, nàng tỏ ra cảnh giác hơn trước, ánh mắt dò xét xung quanh, đôi tai thỉnh thoảng lại khẽ động, giống hệt một con mèo linh mẫn trong tự nhiên.
Diệp Mạt cũng dùng thần thức dò đường, và thần thức của Phù Dạ lúc này không hề che giấu, nên khi nó vừa chạm vào thần thức của nàng, nàng liền phát hiện ra, sau đó ngước lên nhìn.
Phù Dạ đứng trên ngọn cây, cao hơn mặt đất chỉ một chút, thân hình cao gầy và thẳng tắp, y bào dưới ánh chiều tà càng thêm phần tinh xảo và đậm màu.
Phía sau là vầng dương đỏ rực chiếu sáng, trong khoảnh khắc đó trông hắn tựa như một vị thần tiên.
Nhận ra đó là Phù Dạ, Diệp Mạt không nhịn được ngây người.
Ánh mắt Phù Dạ nhàn nhạt nhìn xuống, im lặng một lúc lâu. Diệp Mạt mới kịp phản ứng, hơi cứng ngắc chào hỏi.
“Sư huynh, huynh… huynh đi ngang qua đây sao?”
Nàng là người phá vỡ sự im lặng trước, sau đó trố mắt nhìn Phù Dạ từ từ hạ xuống từ trên trời.
Giọng Phù Dạ ngắn gọn, “Đi ngang qua.”
Diệp Mạt không tin, nhìn chằm chằm Phù Dạ một lúc, nhưng chỉ nhận lại ánh nhìn hờ hững của đối phương, không chỉ trên mặt mà ngay cả trong nội tâm cũng lạnh nhạt, chẳng có lấy một chút tiếng lòng.