Phù Dạ quả thật thông minh, Diệp Mạt hoàn toàn không có khả năng kháng cự trước người vừa dịu dàng vừa thiện ý với nàng, huống chi Phù Dạ còn sở hữu vẻ ngoài dễ làm người ta tin tưởng.
Nhưng nghĩ đến con người thật của Phù Dạ, lòng Diệp Mạt không khỏi lạnh buốt.
Phù Dạ có ý đồ gì? Hắn muốn đạt được gì từ nàng?
Đạt được rồi, liệu hắn có gϊếŧ nàng không?
“Đa tạ sư huynh đã tiếp đãi.” Diệp Mạt siết chặt tay, lấy một miếng điểm tâm mà Phù Dạ vừa đề nghị, nhét vào miệng như thể để trấn an mình.
Vị ngọt và hương thơm lập tức lan tỏa trên đầu lưỡi, không biết dùng nguyên liệu gì mà có độ mềm dẻo, ngon lành, chỉ là miếng nàng ăn quá lớn, không cẩn thận bị nghẹn.
Nàng vội uống thêm vài ngụm trà, lại bị sặc, vội vàng che miệng ho sặc sụa, nước mắt lưng tròng.
“Khụ khụ!! Khụ khụ khụ…”
Nhưng vẫn không quên nói thêm một câu đầy kiên định.
“Từ… từ trước đến giờ chưa từng có ai đối xử với ta tốt như sư huynh, ta… ta rất cảm động.”
[Thiện cảm của đối tượng công lược -3, thiện cảm hiện tại -3.]
Phù Dạ: “?”
Diệp Mạt mất một lúc mới phản ứng lại, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Phù Dạ dường như đang dò xét, nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rồi nhanh chóng trở lại vẻ dịu dàng nhẹ nhàng.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, uống thêm vài ngụm trà, điều hòa hơi thở rồi khẽ cười với Phù Dạ.
Ánh hoàng hôn tắt rất nhanh, bầu trời nhanh chóng tối dần, chỉ còn lại sắc tím nhạt chuyển dần sang đậm nơi chân trời.
Thung lũng càng lúc càng tối.
Khi ánh sáng ban ngày rút đi, trong rừng bỗng xuất hiện những đốm sáng lấp lánh, các loài thực vật rực rỡ sắc màu ban ngày, có vài loại vào ban đêm cũng tỏa ra ánh sáng.
Nhiều nhất là những đám cỏ dại vốn màu xanh lục và chẳng mấy nổi bật ban ngày, giờ lại phát ra ánh sáng xanh thẫm huyền ảo.
Ban ngày rực rỡ, ban đêm lại lung linh như mộng.
Phù Dạ đứng dậy, thu dọn bàn trà và điểm tâm, Diệp Mạt đứng lên chậm hơn, xoay đầu ngắm cảnh vật xung quanh.
Khi nàng đang quan sát, suy nghĩ mông lung, bỗng nghe thấy giọng Phù Dạ.
“Ngươi nói ngươi đã thăm dò những nơi có khả năng xuất hiện Oánh Chức Thảo, đó là ở đâu?”
Diệp Mạt nhìn Phù Dạ, trong lòng còn chút lo ngại, nhưng câu hỏi của đối phương thì nàng hiểu rõ. Nàng giơ tay chỉ hướng.
“Phía bắc có ba chỗ, phía tây có hai chỗ, phía đông nhiều nhất, có bốn chỗ, phía nam có hai chỗ.” Nói xong, nàng thận trọng bổ sung, “Đây chỉ là phỏng đoán thôi, chưa chắc những nơi này đều có Oánh Chức Thảo, có thể sẽ sai lệch.”
“Vậy thì bắt đầu tìm từ phía đông.” Phù Dạ nói: “Ngươi dẫn đường đi.”
Nghe xong, Diệp Mạt mất hai giây để phản ứng, thấy Phù Dạ đứng đợi phía trước, nàng liền ngẩn ra một chút rồi bước theo.
“Huynh… muốn giúp ta tìm Oánh Chức Thảo sao?”
Phù Dạ gật đầu, nét mặt dịu lại, mang theo chút ý an ủi, “Giúp đỡ đồng môn sư muội, chẳng phải là chuyện nên làm sao?”
Diệp Mạt vốn rất thích kiểu biểu hiện dịu dàng như vậy, cũng thích khi có người muốn giúp đỡ nàng, nhưng bình thường nàng sẽ từ chối.
Còn Phù Dạ, cách hành xử của hắn lại khiến nàng có cảm giác đang bị một thứ đáng sợ nào đó dòm ngó.