Ngạc Minh Tuấn liếc cô một cái, không hề mang cảm xúc, sau đó lùi sang bên cạnh hai bước.
Anh ta không thích ở chung không gian kín với người khác.
“Sao thang máy này không di chuyển vậy?”
Giang Mạc Mạc nhìn quanh một lượt, thấy ngoài những bức tường trơn nhẵn chẳng có gì, cô quay sang hỏi người sống duy nhất trong không gian này: “Này anh bạn, anh biết chuyện gì xảy ra không?”
“Phải quét nhận diện quang não trên cửa để xác thực danh tính.” Ngạc Minh Tuấn đáp.
“Quét ở đâu?” Giang Mạc Mạc hỏi tiếp.
Ngạc Minh Tuấn chỉ tay về phía sau lưng Giang Mạc Mạc: “Sau lưng cô.”
“Ồ, xin lỗi nhé.” Giang Mạc Mạc nhanh chóng tránh ra.
Ngạc Minh Tuấn không nhúc nhích, cả hai nhìn nhau một lúc.
“Quét đi chứ.” Giang Mạc Mạc ra hiệu bằng tay.
“Cô không có quang não à?” Ngạc Minh Tuấn không muốn di chuyển, vì nếu đến gần sẽ khiến hai người đứng quá sát.
“Rất rõ ràng, không có.” Giang Mạc Mạc ngẩng đầu, giơ cổ tay trống không của mình lên, hai tay chắp lại: “Xin anh đấy, tôi thật sự rất, rất, rất cần ra ngoài ngay bây giờ. Tôi có việc gấp.”
—Người này thật kỳ lạ.
Ánh mắt Ngạc Minh Tuấn dừng lại trên người Giang Mạc Mạc.
“Anh không phải cư dân ở đây?” Giang Mạc Mạc thấy anh ta không hành động, đột nhiên nhận ra điều gì, ánh mắt dừng trên chiếc balo to lớn đằng sau lưng anh ta, ngạc nhiên hỏi.
“Ừ.” Ngạc Minh Tuấn gật đầu, “Tôi đến đây làm gia sư. Còn cô?”
“Làm gia sư?” Giang Mạc Mạc gãi má, vẻ cảnh giác trong mắt giảm bớt.
“Đúng, vừa học vừa làm.” Ngạc Minh Tuấn trả lời.
“Vừa học vừa làm? Anh là sinh viên của Học viện Cơ Giáp Trung Ương đúng không?!”
Giang Mạc Mạc phấn khích bước lên hai bước.
Thấy cô càng lúc càng gần, Ngạc Minh Tuấn giơ tay ra hiệu dừng lại: “Xin lỗi, tôi bị sợ xã hội. Làm ơn đứng xa tôi ra chút.”
“Xin lỗi.” Giang Mạc Mạc lùi về sau hai bước, ánh mắt đầy hy vọng nhìn anh ta một lúc, nhưng thấy đối phương không có ý định trả lời câu hỏi vừa rồi, cô chuyển sang chủ đề khác: “À đúng rồi, tóc anh nhuộm à? Đẹp quá. Tôi cũng muốn nhuộm màu xanh.”
Cô kéo tóc mình.
“Tóc tự nhiên.” Ngạc Minh Tuấn đáp ngắn gọn.
“Ồ.” Giang Mạc Mạc gật đầu, vài giây sau lại hỏi: “Anh không thể xác thực danh tính, chẳng lẽ ngày nào cũng phải đợi người đến giúp à? Phiền thật đấy.”
“Cũng bình thường.” Ngạc Minh Tuấn trả lời.
“Anh đến đây dạy học, vậy dạy môn gì thế?” Giang Mạc Mạc lục lọi trong túi, tìm thấy hai miếng thịt khô còn lại, chìa tay trái ra: “Ăn không?”
“Không.” Ngạc Minh Tuấn từ chối.
Giang Mạc Mạc nhét miếng thịt khô vào miệng, vừa nhai vừa chờ câu trả lời của anh ta.
Ngạc Minh Tuấn thấy Giang Mạc Mạc cứ nhìn mình chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điều khiển cơ giáp.”
“Wow, tôi luôn muốn học cái này! Nhưng tôi thấy điều khiển cơ giáp khó cực, đến bật máy cũng không được.” Giang Mạc Mạc nói.
Ngạc Minh Tuấn im lặng một chút rồi đáp: “Việc không khởi động được, một là do vấn đề của cơ giáp, không thì có lẽ là do vấn đề tinh thần lực.”
“Chắc chắn cơ giáp không có vấn đề.” Giang Mạc Mạc phẩy tay nói.
“Cô đã từng kiểm tra tinh thần lực chưa?” Khi nói đến chuyên môn của mình, lời nói của Ngạc Minh Tuấn bỗng nhiều hơn: “Chỉ cần có tinh thần lực là có thể khởi động cơ giáp. Trước đây tập đoàn Cơ Giáp Liên Bang từng làm thử nghiệm, ngay cả trẻ sơ sinh mới chào đời cũng có thể khởi động thành công.”
“Tinh thần lực càng cao, khả năng điều khiển cơ giáp càng tinh tế, và đồng thời có thể lái được những cơ giáp cao cấp hơn. Việc học điều khiển cơ giáp chủ yếu là rèn luyện kỹ năng lái, nghiên cứu cách nâng cao năng lực chiến đấu, nhưng thao tác cơ bản nhất với cơ giáp cũng giống như con người điều khiển tay chân của mình, không cần học nhiều.”