Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 25

“Giờ mẹ sẽ dạy con một quy tắc khác: Không được cãi lại trưởng bối.” Giang Nhàn thong thả bước đến cạnh bàn ăn, ngón tay mảnh khảnh khẽ vẫy.

“Hôm nay cũng không có phần ăn cho con. Về phòng suy ngẫm đi.”

Dưới sự chỉ huy của Giang Nhàn tám con robot nhỏ bao vây Giang Mạc Mạc, ép cô quay về phòng.

Lúc này, Tiểu Bát vừa dọn phòng xong, chuẩn bị đi ra thì thấy Giang Mạc Mạc bị đẩy mạnh vào phòng.

“Cạch!” Cánh cửa bị đóng chặt từ bên ngoài.

【Sao lại thế này?】

Tiểu Bát thử dùng quyền hạn của mình để mở cửa, nhưng không được.

“Lại bị đuổi về chứ sao.” Giang Mạc Mạc nằm phịch xuống giường, thành thục lôi từ balo ra một ít thịt khô.

Cô cầm chiếc túi xẹp lép, thở dài: “Thịt khô cũng chỉ còn chừng này. Đồ ăn ở đây ngon thì ngon thật, nhưng có ăn được đâu.”

“Tao đói quá.” Cô xoa cái bụng xẹp lép, “Cảm giác không còn chút sức lực nào.”

【Cô muốn ra ngoài không?】

Tiểu Bát đẩy đống đồ chưa kịp dọn ra sát cửa, quay người hỏi.

“Dĩ nhiên là muốn.” Giang Mạc Mạc nhai thịt khô, mơ hồ nói: “Nhưng đây là hòn đảo lơ lửng, tao không biết làm sao để xuống dưới.”

Chủ Tinh là trung tâm chính trị và kinh tế của Liên Bang.

So với các hành tinh khác trong Chủ Tinh, hay với các hệ ngoài rìa hoặc hệ hỗn loạn, nó đều ở trạng thái vô cùng phồn vinh. Do đó, mật độ dân số ở đây rất cao. Để đảm bảo chất lượng sống của tầng lớp thượng lưu, Liên Bang đã xây dựng một số hòn đảo lơ lửng trên không trung ở các vị trí khác nhau trên Chủ Tinh.

Khu biệt thự của nhà họ Giang ở khu vực trung tâm của hòn đảo lơ lửng lớn nhất, nằm ở vị trí thấp nhất và có diện tích sử dụng rộng nhất. Đây là hòn đảo duy nhất mở cửa cho những người giàu có bình thường, nhưng những căn biệt thự độc lập được xây dựng trên đó, so với phần lớn các công trình như l*иg chim bồ câu trên Chủ Tinh, cũng được xem là biểu tượng của sự giàu có và địa vị cao.

---

【Đây là bản đồ hòn đảo lơ lửng. Thang trời nối xuống mặt đất nằm cách phía đông 5 km. Hiện tại có người đang đi về hướng đó. Nếu cô kịp đến trong 10 phút, sẽ có thể lên thang máy.】

“Biết rồi!” Giang Mạc Mạc lập tức tràn đầy năng lượng, bật dậy khỏi giường trong nháy mắt.

Bên trên bức tường bên trong phòng Giang Mạc Mạc có một ô cửa sổ nhỏ làm từ vật liệu đặc biệt. Nhấn nút bên cạnh, cửa sổ sẽ có hiệu ứng thông khí, nhưng không thể mở được.

“Hộp dụng cụ của Giang Nguyên dùng để mở cái này thì rất hợp.”

Giang Mạc Mạc lôi hộp dụng cụ từ dưới gầm giường, lấy ra một chiếc tua vít tinh xảo nhỏ nhắn. Cô thành thục tháo gỡ khung cửa sổ, đặt nó gọn gàng trên giường, rồi hai tay bám vào mép cửa sổ, quay đầu nhìn Tiểu Bát, nở nụ cười rạng rỡ.

“Tao đi đây! Khi về tao sẽ mang đồ ăn ngon cho mi!”

---

Mười phút sau, tại thang trời của hòn đảo lơ lửng.

Ngạc Minh Tuấn đứng bên cạnh nút điều khiển, nhìn bóng người từ xa đang chạy tới, điên cuồng bấm nút đóng cửa.

Cánh cửa thang máy từ từ khép lại.

Ngay giây tiếp theo, hai bàn tay nhét vào khe cửa.

Cửa phát ra tiếng rít chói tai, chịu không nổi sức ép, từ từ mở ra lần nữa.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhanh chóng chui vào, đứng sang một bên, tiện tay lau mồ hôi trên trán, động tác phóng khoáng không thể tả.

“May quá, kịp rồi. Cảm ơn nhé!” Giang Mạc Mạc ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi sững lại.

Tóc xanh?

Đẹp quá!

Giang Mạc Mạc chưa từng thấy màu tóc này, tự cho là kín đáo, len lén nhìn thêm vài lần.