“Chẳng lẽ tôi không có tinh thần lực?!” Giang Mạc Mạc như bị sét đánh, nói tiếp: “Vậy chẳng phải cả đời này tôi không thể lái cơ giáp sao?! Tôi còn định đăng ký vào Học viện Cơ Giáp Trung Ương nữa!”
“Vậy chắc cô không đăng ký được đâu, vì điều khiển, chế tạo hay sửa chữa cơ giáp đều cần tinh thần lực.” Ngạc Minh Tuấn đáp.
Giang Mạc Mạc bình tĩnh lại, vỗ tay: “Vậy chắc chắn tôi có tinh thần lực, vì tôi biết chế tạo cơ giáp!”
Ngạc Minh Tuấn im lặng. Anh ta cảm thấy cô nàng này đang trêu chọc mình.
Trong lịch sử Liên Bang chưa từng có ghi chép nào về một nhà chế tạo cơ giáp trẻ như vậy. Nếu cô nói mình biết sửa chữa cơ giáp, anh ta còn có thể tin một chút.
“Anh bị sao thế? Sao tự nhiên im lặng?” Giang Mạc Mạc vẫy tay trước mặt Ngạc Minh Tuấn.
“Không có gì.”
Ngạc Minh Tuấn bước tới, đưa cổ tay chạm vào bức tường bên cạnh Giang Mạc Mạc.
Mặt đất dưới chân họ khẽ rung.
Ngay sau đó, thang máy rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Từ độ cao 11 km so với mặt đất, thang máy chỉ mất 59 giây để hạ cánh an toàn.
Giang Mạc Mạc ngồi bệt xuống đất, hơi choáng vì cảm giác mất trọng lực.
“Lúc nãy anh nói mình không có quyền mà?”
“Không phải cô đang có việc gấp à?” Ngạc Minh Tuấn bước đi.
Giang Mạc Mạc cũng bước theo.
“Cô đi theo tôi làm gì?” Ngạc Minh Tuấn quay đầu lại.
“Tôi đâu có theo anh, tôi cũng phải đi hướng này.” Giang Mạc Mạc đáp.
Hai người đứng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Giang Mạc Mạc đầu hàng trước.
“Tôi đang rất gấp, không thì để tôi đi trước được không?”
“Được.” Ngạc Minh Tuấn nghiêng người để cô qua.
---
Dưới tòa nhà trung tâm thương mại của hànhChut Tinh.
“Đây là việc gấp mà cô nói?!” Ngạc Minh Tuấn dựa vào tường, không tin nổi hỏi.
Lúc này, Giang Mạc Mạc đang nghiêm túc nhìn vào bảng hiệu, vẻ mặt rất tập trung. Nghe thấy câu hỏi của Ngạc Minh Tuấn, cô không thèm di chuyển mắt, trả lời: “Tất nhiên, muộn thêm chút nữa là tôi chết đói trên đường rồi.”
Trước mặt Giang Mạc Mạc là một tiệm bánh bao rất nhỏ.
Nhỏ đến mức nào à? Chỉ vừa đủ một ô cửa sổ hình vuông rộng bằng vai một người, cao khoảng 1m2 so với mặt đất. Phía trên ô cửa sổ có treo một bảng hiệu hình chữ nhật, trên đó viết một dòng chữ nhỏ.
Bánh bao chay: 2 tinh tệ | Bánh bao thịt: 5 tinh tệ.
“Lựa kỹ làm gì? Bánh bao làm bằng máy đều như nhau, chẳng có linh hồn.”
Ngạc Minh Tuấn khoanh tay trước ngực, nói xong anh ta cũng cảm thấy ngạc nhiên vì mình lại tự nhiên nói chuyện với một người chỉ vừa gặp hôm nay.
Thật kỳ lạ, anh ta nhìn Giang Mạc Mạc từ trên xuống dưới.
Giang Mạc Mạc không để ý đến ánh mắt của anh ta, lúc này sự chú ý của cô hoàn toàn đặt vào giá bánh bao. Nhìn cô giống hệt như một con thú nhỏ vô hại.
“Không quan trọng, tôi đâu có ăn linh hồn.” Cô đáp qua loa.
Dọc đường đi cô đã để ý, đây là đồ ăn rẻ nhất mà cô tìm thấy.
Cô có 3002 tinh tệ, nếu mua bánh bao chay, cô có thể mua được 1501 cái, cất vào kho lưu trữ không gian gấp của mình sẽ không bị hỏng, có thể ăn rất lâu.
Nhưng cô lại thích ăn thịt hơn rau.
“Một cái chay, một cái thịt.” Giang Mạc Mạc nói vào micro trước cửa tiệm.
【Vui lòng thanh toán.】
Một cánh tay máy vươn ra.
Giang Mạc Mạc đưa thẻ ngân hàng qua.
【Số dư không đủ, không thể thực hiện giao dịch.】