Hơi ấm từ lòng bàn tay lướt qua mu bàn tay lạnh lẽo, dù đây chỉ là một cái thoáng chạm ngắn ngủi.
Sợi tóc của Tần Ý Thu rủ xuống, che khuất tâm tư và suy nghĩ trong đôi mắt nàng. Nàng không hiểu, trước đây chưa từng có thứ gì làm lòng nàng nhảy lên gấp gáp đến vậy, ấy vậy mà hôm nay lại tựa như gió nhẹ bất chợt thổi qua mặt.
Những xúc cảm cũng không hề ngừng lại.
Thật kỳ lạ, tại sao lại có những suy nghĩ như vậy?
Tần Ý Thu không rõ, cũng chẳng muốn suy nghĩ sâu thêm. Nàng chỉ đứng dậy, làn váy khẽ lay động, như phản chiếu nỗi bối rối trong tâm hồn nàng.
Nàng quay ánh mắt lạnh lùng về phía mấy nam đệ tử đang quỳ gối dưới bậc thang.
“Quét dọn bậc thang vốn là nhiệm vụ của các ngươi, thế nhưng lại dám lười biếng, đẩy trách nhiệm cho đồng môn. Đạo tu tiên này, xem ra các ngươi không thích hợp.”
Lời trách cứ nặng nề ấy khiến mấy người kia hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xin tha, chắp tay hành lễ, trong mắt lộ vẻ khẩn thiết.
“Đại sư tỷ, chúng ta sai rồi!”
“Xin ngài đừng đuổi chúng ta khỏi sơn môn, cha mẹ ta đã sớm qua đời, nếu rời khỏi tông môn thì ta còn biết về đâu?”
Người kia vừa khóc vừa kể lể, vì nghe nói Tần Ý Thu dù nghiêm khắc nhưng đáy lòng vẫn có chút từ bi, chỉ cần cố tỏ ra đáng thương là có thể làm mềm lòng nàng.
Nhưng ai ngờ, Tần Ý Thu không chút động lòng, giọng nàng thoáng vẻ ghét bỏ:
“Lúc làm việc sai trái thế này, các ngươi không nghĩ đến ngày hôm nay hay sao?”
Nàng chậm rãi nói: “Theo quy định của Vân Kiếm Sơn Tông, khinh nhục đồng môn, hạ bậc vị trí, đồng thời các ngươi sẽ phải phục vụ miễn phí cho tông trong 5 năm.”
Dù rất muốn trục xuất họ khỏi tông môn, nhưng theo quy tắc, chỉ những hành vi không thể tha thứ mới dẫn đến trục xuất. Vụ việc này chưa đủ để họ bị đuổi đi, nên Tần Ý Thu đành phán quyết dựa trên luật lệ của tông môn.
“A, vậy chẳng phải chúng ta sẽ trở thành đệ tử tạp dịch sao?” Một người lẩm bẩm, sắc mặt thoáng vẻ lo lắng, rõ ràng còn muốn thương lượng thêm. Người bên cạnh vội kéo tay áo hắn.
“Còn không mau cảm tạ đại sư tỷ, chúng ta không bị trục xuất đã là nhờ tỷ ấy khoan dung rồi.”
…
Lạc Vân Hoan lúc trả y phục lại nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên bên tai.
[Chúc mừng ký chủ, điểm công lược tăng thêm 0.1!]
[Trong một ngày đạt được nhiều tiến triển như vậy, ngài thật giỏi quá!]
Lời khích lệ của hệ thống nghe không giống giả dối, nhưng Lạc Vân Hoan vẫn không nhịn được mà trợn tròn mắt.
“Sao ngươi không học Bính Tịch Tịch, cứ trực tiếp thưởng cho ta một đống tiền vàng đi, phải đến mười đồng vàng mới hợp thành 0.01!”
[Chiêu này quả là giảo hoạt! Thật không ngờ nhân loại lại khôn ngoan như vậy. Có lẽ ta sẽ đề xuất với tổng bộ.]
Hệ thống hiện lên vẻ bừng tỉnh.
Lạc Vân Hoan cắn cắn đầu lưỡi, không ổn, nàng lỡ để lộ bí mật rồi sao? Công lược giả đời sau e là sẽ còn khó khăn hơn.
Lạc Vân Hoan dọn dẹp y phục xong, rồi chậm rãi tiến về chủ phong. Vừa tới sườn núi thì bị người ngăn lại.
Thủ vệ ở chủ phong đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, bài trừ nghiêm ngặt.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Hai người ấy thần sắc nghiêm túc. Chủ phong của đại sư tỷ, vốn chẳng mấy ai dám bén mảng tới, trừ khi có trưởng lão đến bàn chuyện với tông chủ.
“Ta... Ta được đại sư tỷ gọi đến để quét dọn sân.”
Lạc Vân Hoan đưa lệnh bài ra, hai người cẩn thận kiểm tra, xác định đây là lệnh bài thật, tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng qua.
Lạc Vân Hoan bước chậm lên các bậc thang, ngắm nhìn cảnh phi thạch thác nước, lá phong dày đặc, từng chiếc lá phong nhiễm một chút sắc đỏ báo hiệu mùa thu sắp đến.
Đi mãi, nàng mới đến được đình đài lầu các, nơi Tần Ý Thu từng đưa nàng tới chỉ là chỗ tu luyện. Còn nơi cư trú thực sự của Tần Ý Thu lại là một sân bên đỉnh núi. Gần đó có một sân khác, là nơi ở của nhị sư đệ Tần Ý Thu, nhân vật nam chính của quyển sách này.
Dẫu sao, nàng cũng nên tránh xa các nhân vật chính một chút. Lạc Vân Hoan khẽ siết dây đai, nàng không phải loại người phải dựa vào đàn ông.
Nàng nói mình thích đại sư tỷ, đặc biệt là đôi tay thon dài của nàng ấy. Khi Tần Ý Thu nhặt y phục cho nàng, Lạc Vân Hoan đã làm liều mà thử chạm nhẹ. Cảm giác ấy như chạm vào chú mèo bá vương trong trường học, nhưng chú mèo này chẳng hề giận dữ mà còn thu dọn y phục cho nàng.
Đại sư tỷ thật tốt quá. Người như vậy quả thật xứng đáng được cứu vớt.
Trong lòng Lạc Vân Hoan không khỏi nghĩ vậy, nhưng nàng lại không muốn thừa nhận rằng, có lẽ nàng đã động tâm.
Khu sân có rất nhiều phòng trống. Lạc Vân Hoan tìm một gian nhỏ, dọn dẹp rồi chuyển vào. Đem hết những đồ vật mua bằng linh thạch ra, trải chiếc chăn tằm yêu ti mới mua, nàng không khỏi ngả người xuống.
Quả nhiên, tu tiên giới cũng không hẳn không có chỗ tốt. Cảm giác nằm trên chăn như lơ lửng trên mây, không còn nỗi lo độc hại nào.
Thế nhưng, nàng không thể mãi dựa vào đại sư tỷ mà không có thành tựu riêng.
Ngồi dậy, nàng tìm giấy và mực, tiếp tục lên kế hoạch công lược, cùng với việc cần tăng cường thực lực của mình.
Lạc Vân Hoan cứ thế an ổn ở lại sân của Tần Ý Thu, ngày ngày nàng đều chăm chút tỉ mỉ cho hoa cỏ trong viện của đại sư tỷ, chưa từng để một việc gì chậm trễ.
Ban đầu, đình viện vốn có chút bừa bộn, nay đã được nàng xử lý vô cùng tinh xảo.
Hôm ấy, Tần Ý Thu đang luyện kiếm trong sân, từng cơn băng sương cuộn qua, khiến mọi lá cây trong sân kết thành tầng băng mỏng, nhưng rồi chỉ trong chốc lát lại tiêu tan.
Lạc Vân Hoan, một bên đang trồng cây phong nhỏ nàng đào từ rừng về, một bên cãi cọ với hệ thống.
“Hệ thống à, ngươi xem ta ở đây cũng đã lâu như vậy, ngươi chẳng lẽ không định giúp ta chút gì sao? Nếu không, ta sao có thể công lược được Tần Ý Thu? Nàng ấy vốn tu luyện công pháp vô tình, ta cũng không thể trực tiếp bày tỏ tình cảm. Nếu có ôm nàng, chắc là ta sẽ bị đông thành khối băng mất thôi.”
Hệ thống trầm mặc một lát, nghĩ lại thì Lạc Vân Hoan dù sao cũng là người mới, trực tiếp đối đầu SSS cấp đại Boss quả thực có chút quá sức với nàng.
[Được rồi.]
[Đã xác nhận ký chủ gặp khó khăn khi công lược, hệ thống sẽ cấp một số hỗ trợ kịch bản nhất định.]
Chẳng mấy chốc, trước mắt Lạc Vân Hoan xuất hiện một cửa sổ thông báo. Nàng nhấp mở ra xem, thấy trên đó ghi chép tỉ mỉ lịch trình sinh hoạt của Tần Ý Thu suốt một tháng qua, từ việc lớn đến việc nhỏ đều rõ ràng.
Lạc Vân Hoan đọc lướt qua rất nhanh, phát hiện hành trình này tuy toàn diện, nhưng lại nhàm chán đơn điệu vô cùng.
Tuần tra… Luyện công… Tuần tra… Luyện công, rồi đến nghe sư tôn giảng dạy.
Lạc Vân Hoan nghĩ:…
Tần Ý Thu này đúng là còn tự kỷ luật hơn cả học bá, nếu đổi lại là nàng thì có khi đã phát cuồng lên từ lâu rồi.
Nhưng rồi, ánh mắt nàng chợt dừng lại trên một dòng chữ viết khác hẳn. Đọc kỹ, nàng không khỏi nhếch môi cười, trong lòng thầm phấn khích.
Dòng chữ đó viết rằng: “Đêm khuya trước rạng sáng, Tần Ý Thu sẽ đến linh tuyền tu luyện vô tình công pháp, trấn áp phản phệ du͙© vọиɠ, có thể sẽ mất khống chế lý trí trong chốc lát.”
Mắt Lạc Vân Hoan sáng rực, vội vã xem kỹ ngày tháng, phát hiện ngay ba ngày sau sẽ đến thời điểm đó.
Thế là, nàng càng có thêm động lực làm việc.
Dù Tần Ý Thu đã từng cứu nàng, nhưng giữa hai người vẫn chưa có lời nào sâu sắc. Đôi khi, lúc ra cửa, Tần Ý Thu chỉ nói một câu “buổi sáng tốt lành”, và chỉ vậy mà thôi.
Ngày qua ngày nhanh chóng trôi đi, chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya ngày định mệnh ấy. Lạc Vân Hoan đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chọn một bộ y phục nhẹ nhàng thanh thoát.
Trong sách không từng tả rõ ràng liệu Tần Ý Thu thích nam tử hay nữ tử, nhưng với bản tính công bằng của nàng, dường như mọi khả năng đều có thể.