Xuyên Thư! Hệ Thống Muốn Ta Công Lược Sư Tỷ Cấm Dục

Chương 5: Sư muội, là ta không bảo vệ được muội

Lạc Vân Hoan ngước nhìn, thấy Tần Ý Thu đứng trên ngọn trúc cao. Nàng trong phút chốc ngẩn ngơ...

Dù trong tiểu thuyết này, nữ chính là kiểu kiều thê mềm yếu, chỉ cần nằm đó thôi đã khiến vô số nam nhân đến vì nàng. Nhưng diện mạo nữ chính không phải dạng minh diễm kiều lệ, mà chủ yếu là vẻ đẹp đáng yêu, dịu dàng.

Ngược lại, Tần Ý Thu có phần được tác giả ưu ái hơn cả, vừa uy nghi lại vừa lạnh lùng, nhiều lần phá hỏng những mối duyên của nữ chính với người khác, tạo cảm giác như một hồn ma truy đuổi đáng sợ trong các trò chơi kinh dị.

Quả thật là... đại sư tỷ đẹp vô cùng!

Trời trong trăng sáng cũng phải ghen tị, hẳn là tác giả muốn tạo chút thú vị khi xây dựng hình tượng đại sư tỷ như vậy.

Nhưng nàng không thể mãi chìm đắm vào nhan sắc kia. Nhiệm vụ chinh phục mới là quan trọng nhất. Lạc Vân Hoan nhẹ thả tay, bộ y phục tông môn rơi lả tả trên mặt đất.

Nàng đưa tay xoa má, nơi đó đã hơi sưng lên vì cái tát vừa nãy. Khóe miệng có vị máu tanh, càng khiến nàng thêm phần yếu ớt.

Ánh mắt Tần Ý Thu khẽ liếc sang Lạc Vân Hoan, trong lòng thoáng nghi hoặc. Sao cô gái này lại dễ bị ức hϊếp đến thế?

Vân Kiếm Sơn Tông tuy có những đệ tử phạm quy, nhưng để ức hϊếp đồng môn nghiêm trọng thế này thì cũng hiếm gặp.

Nàng nhìn qua đã rõ sự tình, không ngoài dự đoán gì nhiều.

Tần Ý Thu nhẹ nhàng đáp xuống đất. Mấy đệ tử ngoại môn nhìn thấy liền vội vàng quỳ xuống, tuy hành động quỳ trên bậc thang có vẻ buồn cười, nhưng nếu không quỳ, hậu quả từ cơn thịnh nộ của đại sư tỷ sẽ còn đáng sợ hơn nhiều.

"Sư muội, có đau không?"

Giọng Tần Ý Thu không biểu lộ chút cảm xúc, nhưng trong mắt lại ẩn hiện một tia quan tâm. Dù nàng chỉ là ngoại môn đệ tử, song đã chịu ủy khuất trong lãnh địa tông môn thì nàng cũng cảm thấy phần nào có lỗi.

"Không đau lắm, muội đã quen rồi."

Giọng Lạc Vân Hoan hơi run rẩy, lời nói cũng vô tình kéo căng vết thương nơi khóe miệng, khiến nàng càng thêm phần nhu nhược đáng thương. Dù sao, bị đánh là thật, đau cũng là thật.

"Nói dối."

Tần Ý Thu đôi mắt hơi chuyển, đối mặt lời nói dối vụng về của tiểu sư muội, nàng không cười, nhưng tâm nàng lại mạc danh có chút rung động. Thật kỳ lạ... cảm giác này kể từ khi bắt đầu tu luyện Vô Tình Công Pháp thì đã rất lâu rồi không xuất hiện.

Từ lúc ba tuổi, Tần Ý Thu đã được sư phụ đưa về tông môn, học chữ và bắt đầu luyện Vô Tình Công Pháp. Đến năm năm tuổi, nàng đã đạt nhất giai, thân pháp ngày càng tinh thông, linh lực mạnh mẽ, sức bền dẻo dai, trở thành người có thể chịu đựng bất kỳ nguy hiểm nào từ kiếm pháp sắc bén. Giờ đây, nàng đã là thất giai, chỉ còn cách Nguyên Anh cảnh giới không xa.

"Vài ngày trước, sư tỷ mới giải trừ đan độc cho muội, muội không dám phiền sư tỷ thêm nữa..." Lạc Vân Hoan nói, mặt hơi ửng đỏ không hoàn toàn vì đóng kịch mà bởi vì tiếp xúc gần với một mỹ nhân thế này. Lại nghe hương thơm nhẹ từ nàng làm Lạc Vân Hoan không kiềm chế được mà muốn ngắm nhìn mãi.

Tần Ý Thu tựa như một trái lê ướp lạnh, băng giá nhưng ngọt ngào, vừa nhìn đã cảm thấy muốn thưởng thức.

"Đây không phải là phiền toái." Tần Ý Thu đáp. "Ta là người tuần tra tông môn, bảo vệ đệ tử cũng là trách nhiệm."

Tần Ý Thu vẻ mặt đầy liêm chính, còn Lạc Vân Hoan thì khuôn mặt thoáng đỏ lên. Dù rằng đúng là ba người kia đã ức hϊếp nguyên chủ thật, nhưng hôm nay lại là do nàng bày kế, dẫn đến cảnh tượng này.

Nhưng mà, họ cũng xứng đáng thôi. Vì thế nàng chẳng có chút áy náy nào cả.

"Muội vẫn luôn ở ngoại môn, có phải thường xuyên bị ức hϊếp không?"

Tần Ý Thu đã chứng kiến cảnh này hai lần, trong lòng nàng hiểu rõ rằng người có tính cách yếu đuối thì không hợp để tu tiên, mà chỉ cứu một hai lần cũng không thể giúp người đó thoát khỏi tình trạng bị bắt nạt mãi.

Nếu muốn bảo vệ tiểu cô nương yếu đuối này, thì nàng chỉ còn cách thực hiện một biện pháp khác mà thôi.

Sư tôn thường bảo rằng, nếu nàng có năng lực làm điều gì, hãy cố gắng làm trong khả năng mà không ép buộc bản thân. Những việc thiện nhỏ nhặt, nếu dễ thực hiện, thì nên giúp đỡ. Còn nếu là việc phải ép bản thân quá nhiều, thì không cần thiết làm nhiều.

Vì làm vậy sẽ ảnh hưởng đến Vô Tình Công Pháp của nàng, gây dính mắc nhân quả.

"Cũng có chút như vậy..."

"Nhưng mà đại sư tỷ đã cứu muội nhiều lần như thế, chắc bọn họ sẽ không dám nữa đâu."

Lạc Vân Hoan cố gom đủ dũng khí, tiến lên một bước, bất chấp cái lạnh thấu xương, đưa tay ôm lấy cánh tay của Tần Ý Thu.

Hương thơm nhẹ nhàng từ người Tần Ý Thu lan tỏa gần hơn, mang theo chút hơi lạnh nhưng lại quyến rũ đến lạ thường.

Mấy nam đệ tử phía sau tròn mắt nhìn, mắt như muốn rớt ra. Theo đại sư tỷ hơn chục năm, bọn họ chưa từng thấy ai dám liều lĩnh như vậy.

Cánh tay bị một mảng mềm mại chạm nhẹ, Tần Ý Thu bỗng cảm nhận được tim mình dao động mạnh hơn, tựa như hồ nước thu bị ném vào một viên đá, tạo ra từng gợn sóng nhấp nhô.

Đây là... ngực tiểu sư muội...

Nhận ra điều đó, lỗ tai của Tần Ý Thu thoáng đỏ, nhưng chỉ trong một thoáng, nàng đã kịp khống chế cảm xúc.

Vô Tình Công Pháp yêu cầu không chấp, không cầu, không vướng bận tình cảm.

Phải giữ lòng như mặt nước phẳng lặng mới có thể phát huy toàn bộ sức mạnh của công pháp này. Cho nên, nàng không để mình bị ngoại cảnh chi phối, dù chỉ là một va chạm nhỏ.

"Không phải chỉ vì sự tồn tại của ta mà họ sẽ ngừng làm điều ác. Nếu không, việc tuần tra trong tông môn hằng ngày cũng đâu cần thiết."

Tần Ý Thu nhìn nhận mọi thứ rất rõ ràng.

"Tính cách của muội..."

Từ "yếu đuối" mắc kẹt trong cổ họng, nàng không thể buông lời phê bình thẳng thừng với sư muội.

Sao lại như vậy chứ? Vì sao khi thấy người khác yếu đuối đáng thương, nàng lại không thể nói ra?

"Tính cách của muội quá mức yếu đuối, dễ bị ức hϊếp. Ta sẽ xin điều muội khỏi ngoại môn, chuyển về viện của ta, chỉ cần chăm sóc hoa cỏ là được."

Cuối cùng, Tần Ý Thu đưa ra một đề nghị dài lâu để giải quyết triệt để.

Vừa dứt lời, nàng liền thấy Lạc Vân Hoan nở một nụ cười.

Đôi mắt nàng ấy sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao.

"Cảm ơn sư tỷ!"

Một câu nói nhẹ nhàng, tựa như tiếng chim ca vui vẻ, khiến Tần Ý Thu cảm thấy trong lòng có chút không ổn, ngón tay vô thức bám chặt vào vỏ kiếm. Nàng không rõ cảm xúc này là gì.

Nhưng Lạc Vân Hoan lúc ấy lại nhận được thông báo từ hệ thống:

[Ký chủ, độ tiến triển công lược đã đạt 0.5. Xin hãy tiếp tục cố gắng nhé!]

[Ngài đã thoát khỏi hình phạt. Tuy nhiên, vì độ tiến triển chưa đạt 1, phần thưởng lần đầu chưa được phát. Hãy chờ đến khi đạt 1 nhé!]

Lạc Vân Hoan: Cái gì?

Độ tiến triển công lược 0.5 là có ý gì?

Lừa nhau à...

Hệ thống chết tiệt, nếu giỏi thì làm luôn thành 0.001 đi.

Kéo tụt tiến độ của ta luôn cho rồi...!!

Mặc dù cẩu hệ thống chỉ mới cho nàng đạt giá trị công lược 0.5, nhưng dù sao thì việc thoát khỏi nguy cơ giảm tuổi thọ cũng khiến Lạc Vân Hoan không so đo nhiều nữa.

Việc công lược một người vô tình không hề dễ dàng, cho dù nàng không phải tự mình trải qua, chỉ cần xem qua tiểu thuyết đã đủ hiểu những người như vậy đều vô cùng tàn nhẫn, không có chút cảm tình. Chỉ cần sơ ý một chút là sẽ bị những người đó gϊếŧ trong nháy mắt.

Vì thế, để đảm bảo an toàn, Lạc Vân Hoan quyết định thử gõ nhẹ vào trái tim của đại sư tỷ. Nàng vừa dứt lời đã làm như mới vô tình nhận ra quần áo của mình rơi tán loạn khắp nơi.

Rất khéo léo và đoan trang, nàng khẽ nâng váy, ngồi xuống nhặt đồ, từng cử chỉ đều thể hiện sự mềm yếu của một thiếu nữ. Đúng vậy, mọi hành động của nàng đều được tính toán kỹ lưỡng.

Hiển nhiên, là một cường giả, Tần Ý Thu sẽ luôn quan tâm bảo vệ những kẻ yếu trong tầm mắt. Nhưng nếu nàng muốn sư tỷ hoàn toàn chú ý đến mình, thì nàng phải tạo ra vẻ ngoài rằng dù có rời khỏi tầm mắt sư tỷ, nàng vẫn dễ bị người khác ức hϊếp.

"Gom quần áo xong thì đến chỗ ta. Đây là lệnh bài chủ phong."

Tần Ý Thu không có chút dè dặt, thậm chí nàng không hề thể hiện dáng vẻ một đại sư tỷ cao ngạo, còn ngồi xuống nhặt quần áo giúp nàng ấy.

Lấy lệnh bài từ nhẫn trữ vật, Tần Ý Thu đưa cho nàng, đôi mắt tràn ngập lo lắng, không thể hiểu nổi người như Lạc Vân Hoan làm sao có thể sống được ở ngoại môn đến giờ.

"Cảm ơn sư tỷ."

Lạc Vân Hoan ngọt ngào đáp, giọng nói dịu dàng đến cực độ. Dù nhiều người xem thường những hành vi quyến rũ như thế, nhưng không thể phủ nhận, nó thực sự rất hữu dụng.