Xuyên Thư! Hệ Thống Muốn Ta Công Lược Sư Tỷ Cấm Dục

Chương 4: "Ngươi đang làm gì"

Ra khỏi hang động, Lạc Vân Hoan ngắm nhìn khung cảnh với những cây tùng hùng vĩ trước mắt. Ban đầu nàng còn lo lắng không biết đường, nhưng may mắn là hệ thống kịp thời hiển thị hướng dẫn, thậm chí còn đánh dấu các giao lộ cần rẽ và bậc thang phải đi qua. Quả thật đúng là công nghệ cao, khiến nàng không khỏi thầm tán thưởng.

[Ký chủ, vì tổng bộ trước đây đã gặp nhiều người thực hiện công lược quá chậm, thường đến khi sắp hết tuổi thọ mà vẫn chưa chinh phục được mục tiêu, nên từ hôm nay, tổng bộ sẽ ban hành quy định mới.]

Lạc Vân Hoan sững người, suýt nữa trượt chân, suýt ngã xuống núi.

"Ngươi nói cái gì?"

[Ý ta là nếu trong vòng 3 ngày ngài không thể khiến đối tượng tăng dù chỉ một chút giá trị tâm động, ngài sẽ bị giảm thọ.]

Lạc Vân Hoan thở phào, ít ra không phải là trừng phạt điện giật như những trò chơi ngày xưa.

"Được rồi, dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, có giảm chút tuổi thọ cũng không đáng ngại." Nàng tỏ vẻ thản nhiên, tựa như không hề sợ hãi. Hệ thống yên lặng không đáp lại càng khiến nàng thêm phần đắc ý.

Đột nhiên, giao diện hiển thị thuộc tính cá nhân của nàng hiện lên. Khi thấy mình chỉ có tư chất Tứ linh căn hạng "cực kém", Lạc Vân Hoan bàng hoàng đến trượt ngã, tóc tai dính đầy bụi đất, chẳng còn chút dáng vẻ thanh tao nào.

[Ký chủ, nếu thất bại thì ngài sẽ không được trở về thế giới cũ đâu. Tuy nhiên, nếu hoàn thành công lược, ta có thể suy xét đưa ngài trở về.]

Đúng là hệ thống, chẳng nhân từ chút nào.

"Được rồi, ta sẽ cố công lược Tần Ý Thu."

Nàng thở dài, tiếp tục cuộc hành trình.

Ngay sau đó, hệ thống thưởng cho nàng một túi linh thạch. Tuy túi trữ vật cũ kỹ và rách vá nhưng lại rất đắc dụng vì ít ai ngờ rằng bên trong lại chứa tới 500 viên linh thạch trung đẳng. Lạc Vân Hoan thầm vui mừng, nhưng cũng nhận ra mình phải cẩn trọng khi dùng vì bất ngờ phất lên lúc nào cũng có thể gây ra sự chú ý không cần thiết.

Dù hạ quyết tâm, vài ngày sau nàng vẫn chưa gặp được Tần Ý Thu. Là một đệ tử ngoại môn, nàng phải làm những công việc vặt vãnh để đổi lấy ít linh thạch. Công việc tuy nhọc nhằn nhưng nàng chẳng còn lựa chọn nào khác vì tư chất tu luyện quá kém.

"Hệ thống, có cách nào giúp ta cải thiện linh căn không?"

Hệ thống sau một lúc im lặng lại mở bản đồ, đánh dấu vị trí của Tần Ý Thu. Nhìn chấm đỏ trên bản đồ, Lạc Vân Hoan nghĩ ra một kế hoạch táo bạo: Nàng sẽ cố tình gặp phải mấy kẻ thường xuyên bắt nạt mình, và chỉ cần diễn cho thật bi thảm, có lẽ sẽ thu hút được sự chú ý của đại sư tỷ Tần Ý Thu.

Nàng tự nhủ, nếu diễn tốt, chắc chắn sẽ được mỹ nhân cứu giúp.

...

Gió thổi qua rừng trúc, mang theo tiếng "xào xạc" như những nhịp vỗ của tự nhiên. Bậc thang mọc đầy rêu xanh, vài đệ tử ngoại môn đang cặm cụi dùng chổi tre để quét sạch. Họ không dám dùng linh lực vì sợ lãng phí, muốn để dành cho tu luyện buổi tối.

"Thật là mệt! Hay là kiếm ai đó làm thay nhỉ?"

Một người trong nhóm ném cây chổi xuống.

"Lạc Vân Hoan kia không phải rất biết điều sao, bảo nàng làm là được rồi."

Người kia híp mắt cười, nghĩ đến những lần họ bắt nạt Lạc Vân Hoan trước đây.

Không ngờ bọn này lại nhắm thẳng vào mình, Lạc Vân Hoan đang nấp liền nghe thấy, trong lòng có chút chấn động. Xem ra kế hoạch của nàng cũng không tệ, vừa giúp nguyên chủ trả thù, vừa giải quyết mấy kẻ thô lỗ trong tông môn.

Hệ thống nhắc nhở rằng mục tiêu công lược đã tiến gần, Lạc Vân Hoan hít một hơi thật sâu. Đây là ngày cuối cùng, nếu không kiếm đủ điểm công lược, nàng sẽ bị trừ ba năm tuổi thọ, thật là không ổn chút nào!

Nghĩ vậy, nàng từ trong bóng tối bước ra, tay ôm một đống quần áo – đây là trang phục của các đệ tử nội môn cần được tu sửa, giao lại cho các đệ tử ngoại môn làm xong sẽ trả về cho chủ nhân của chúng.

Lạc Vân Hoan đã chuẩn bị từ trước, chỉ đợi đến lúc này để đối phó bọn chúng.

Nàng ôm chặt đống quần áo, hương tùng nhàn nhạt từ vải áo nội môn phảng phất trong không khí, khiến nàng bất giác nghĩ thầm: Ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành đệ tử nội môn!

Chưa đi được mấy bước, nàng đã bị một người dùng chổi chặn lại. Kẻ đó khoác trên mình bộ quần áo ngoại môn cũ kỹ, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

"Không ngờ ngươi lại tự đâm đầu vào lưới!"

"Tốt lắm, 9999 bậc thang này, giao hết cho ngươi!"

Cả ba người cười khẩy, ném cây chổi dưới chân nàng. Lạc Vân Hoan ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, khiến bọn chúng có chút sững sờ. Thường ngày nàng chỉ biết nhẫn nhục, giờ lại dám phản kháng.

"Sao? Ngươi dám trừng bọn ta sao!"

"Có biết hậu quả là gì không!"

Lạc Vân Hoan không nói gì, giọng nói lạnh lùng thoát ra từ đôi môi đỏ nhạt:

"Tránh ra, ta còn phải mang quần áo này trả cho các sư huynh sư tỷ. Nếu làm bẩn chúng, các ngươi tự đi mà đền."

Trong lòng nàng thầm cười khẩy. Bọn tầm thường như các ngươi, ta đây đọc truyện cung đấu đến quen, chẳng phải dễ dàng xử lý sao?

Nàng cố ý chọc giận chúng để kế hoạch diễn ra như mong muốn.

"Ồ, mấy ngày không gặp đã mạnh miệng nhỉ."

"Đừng tưởng rằng đại sư tỷ cứu ngươi một lần thì có thể dựa dẫm mãi. Ta nói cho ngươi biết, người như tỷ ấy sẽ không bao giờ phải đi bộ."

Tần Ý Thu thậm chí ít khi dùng phi kiếm, phần lớn thời gian chỉ ngự gió mà đi.

Đúng là phong thái tao nhã không nhiễm bụi trần.

Người trong tông ai cũng nghĩ nàng ấy sẽ là chưởng môn đời kế tiếp, ai dám trêu chọc cơ chứ.

Kẻ kia tiến lại gần, tay hắn siết chặt cổ tay Lạc Vân Hoan, đau đến mức nàng run rẩy, cảm thấy như xương cốt muốn nứt ra, ngay cả trái tim cũng thắt lại trong sợ hãi.

"Vân Kiếm Sơn Tông là danh môn chính phái, các ngươi hành động như vậy là trái với quy tắc tông môn..."

Lạc Vân Hoan cố gắng giữ bình tĩnh, thầm đếm thời gian, ánh mắt thoáng chút đắc ý khi nhìn thấy điểm đỏ trên bản đồ ngày một gần.

Cùng lúc đó, một cái tát giáng xuống, khiến nàng đau rát trên mặt.

"Dám lên mặt à? Trước đây sao không to gan như thế?"

Nam nhân nói, tay chuẩn bị giơ lên lần nữa. Đúng lúc ấy, một lá trúc vυ't qua, cứa vào mu bàn tay hắn, máu nhỏ giọt trên rêu xanh.

"Ngươi đang làm gì?"

Giọng nói lạnh lùng của Tần Ý Thu vang lên, nàng đứng trên đỉnh rừng trúc, tà váy màu xanh biển tung bay trong gió như một cánh bướm lam nhè nhẹ. Phía sau nàng là mười mấy đệ tử Chấp Pháp Đường, ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.

Trong tay họ còn lôi theo vài kẻ quần áo xộc xệch, hiển nhiên vừa mới bị bắt giam.