Xuyên Thư! Hệ Thống Muốn Ta Công Lược Sư Tỷ Cấm Dục

Chương 7: “Không cần chạm vào ta.”

Ngày tháng cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm định mệnh ấy. Lạc Vân Hoan chuẩn bị kỹ càng, khoác lên mình một bộ y phục nhẹ nhàng, mỏng manh.

Thực tế, chưa ai từng viết rõ Tần Ý Thu có thích nam hay nữ, nhưng có vẻ như điều này cũng không quan trọng với nàng, bởi tính cách của Tần Ý Thu luôn công bằng trong mọi sự.

Tối hôm đó, không khí đặc biệt lạnh lẽo. Dù chưa đạt đến mức đóng sương, nhưng chỉ mặc bộ y phục mỏng như thế này cũng đủ khiến người ta run rẩy. Với tu vi của mình chỉ dừng lại ở trung giai luyện khí, Lạc Vân Hoan dù có thể chịu đựng một phần hàn khí, nhưng vẫn phải vận linh khí để giữ cơ thể khỏi lạnh cóng. Nàng giơ tay che vai, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng vì lạnh.

Cuối cùng, nàng cũng tiến đến sau núi, nơi chỉ có Tần Ý Thu hay đến tu luyện một mình ở linh tuyền. Đó là một không gian tĩnh lặng, cây cối xanh rậm, chưa bao giờ có ai lui tới, chỉ có con đường dọc hai bên được quét dọn sạch sẽ.

Xuyên qua lớp cây cỏ, Lạc Vân Hoan nhìn thấy Tần Ý Thu trong bộ y phục mỏng nhẹ, đang đả tọa ở giữa linh tuyền, quanh nàng nhộn nhạo linh khí dày đặc. Thế nhưng, sắc mặt của Tần Ý Thu có vẻ không tốt lắm.

Đột nhiên, nàng phun ra một ngụm máu. Tần Ý Thu lấy tay che miệng, nhớ lại lời sư tôn từng nói: tạp niệm quá nhiều sẽ khiến công pháp vô tình không vận hành bình thường, phải giải quyết các mối nhân quả mới có thể khôi phục.

Máu đỏ thấm qua ngón tay, nhuộm một vệt lên dòng nước tinh khiết của linh tuyền. Tần Ý Thu định thử lại lần nữa, nhưng cảm giác nóng rực dần xâm chiếm đầu óc, trong đầu nàng xuất hiện những hình ảnh lung tung, không rõ ràng. Những ký ức về các cảnh tượng trần tục hóa thành tâm ma ăn mòn tâm trí nàng, khiến nàng hoàn toàn ngã vào linh tuyền. Tần Ý Thu hiểu rõ rằng mình đã quá chú trọng đến thành tích trước mắt.

Dẫu vậy, với sự kiêu ngạo của một thiên tài, nàng lại tiếp tục thử, nhưng chỉ khiến máu càng chảy ra nhiều hơn nơi khóe miệng.

“Sư tỷ!”

Lạc Vân Hoan vốn đang do dự không biết nên xuất hiện khi nào, nhưng thấy Tần Ý Thu phun ra hai ngụm máu, nàng không thể đợi thêm nữa, nếu không tình hình sẽ càng tệ hại.

“Muội… sao lại ở đây?” Tần Ý Thu run giọng, không thích để ai thấy bộ dạng yếu ớt của mình.

“Ta nghe thấy động tĩnh nên tới đây xem, sao tỷ lại bị thương?”

Lạc Vân Hoan lấy từ tay áo ra một chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn, còn xông hương tỉ mỉ, những tiểu kỹ xảo đầy dụng tâm.

“Chỉ là luyện công gặp chút trục trặc thôi.”

Thấy khăn tay sắp chạm vào môi mình, Tần Ý Thu đột ngột nắm chặt cổ tay Lạc Vân Hoan. Đôi mắt lạnh lẽo, trong ánh nhìn ẩn hiện một sắc xanh sâu thẳm như biển cả. Đó là dấu hiệu của thiên phú Băng Linh căn đã đạt đến đỉnh điểm, ảnh hưởng cả màu mắt nàng ấy.

“Không cần chạm vào ta.” Tần Ý Thu nói lạnh lùng, ý thức rằng nàng đang phải áp chế những phản phệ do công pháp gây ra.

Lạc Vân Hoan khẽ cười, một tay chống vào thành linh tuyền, mái tóc đen dài buông xuống gương mặt tái nhợt, làn da trắng mịn, tựa như dễ dàng gợi lên cảm giác bảo bọc nơi người đối diện.

Trong phút chốc, như một phản ứng bản năng, Tần Ý Thu siết lấy tay nàng, kéo mạnh xuống dòng nước, cả hai gần như sát kề nhau. Lạc Vân Hoan hoàn toàn bất ngờ, có chút cứng đờ, bởi dù có dự định công lược, nàng chưa từng nghĩ đến tình cảnh này.

Nhưng trong trạng thái thần trí không hoàn toàn minh mẫn, Tần Ý Thu chẳng để tâm đến điều đó. Đôi môi lạnh lẽo của nàng ấy khẽ chạm vào khiến Lạc Vân Hoan hoàn toàn ngỡ ngàng.

Nàng tự nhủ mình không nên để mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát thế này...

Rồi nàng khẽ cắn nhẹ vào môi mình, làm cho vị máu thoảng lan trong khoang miệng khiến Tần Ý Thu bừng tỉnh, đôi mắt xanh lặng thinh run rẩy. Nàng lấy tay xoa trán, như đang tìm lại chút lý trí, mái tóc đen dài buông xuống vòng eo, khẽ rơi trước ngực.

“Ta… ta vừa làm gì vậy?”

“Đại sư tỷ, tỷ bị tâm ma ảnh hưởng…” Lạc Vân Hoan nói, thẹn thùng cúi đầu.

Tần Ý Thu như vừa bừng tỉnh, rũ mắt nhìn nàng, sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm thảm mỏng, nhẹ nhàng đặt lên người Lạc Vân Hoan.

Lạc Vân Hoan giữ chặt lấy chiếc chăn, nhưng ánh mắt không tự chủ mà hướng về phía Tần Ý Thu. Cổ áo của đại sư tỷ hơi rộng, để lộ phần da thịt trắng mịn ở vùng xương quai xanh, từng giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống rồi len vào “khe hở” nơi đó. Chỉ nhìn thôi mà Lạc Vân Hoan cảm thấy mặt mình đỏ bừng, như sắp chảy máu mũi đến nơi.

Dù vậy thì nàng vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, không để mình tỏ ra quá kích động trước mặt Tần Ý Thu, sợ rằng sẽ khiến sư tỷ cảm thấy khó chịu.

“Sư tỷ, hình như tỷ bị thương rồi...” Lạc Vân Hoan lo lắng nói, ánh mắt dịu dàng đầy cảm kích. Dẫu không vì mục đích gì khác, nàng cũng luôn muốn đền đáp công ơn của đại sư tỷ đã cứu mạng mình khi mới vừa đặt chân tới nơi này.

“Không sao, chỉ là luyện công gặp chút trục trặc thôi. Ta có thể tự lo được,” Tần Ý Thu đáp, rồi định đứng dậy. Nhưng cơ thể nàng ấy vẫn chưa hồi phục, kinh mạch ở chân bỗng trở nên nóng rực, đau như bị thiêu đốt, khiến nàng ngã quỵ xuống.

Thấy thế, Lạc Vân Hoan vội vã chạy tới đỡ. Nàng không còn quan tâm đến việc giữ thể diện nữa, một tay ôm chặt lấy Tần Ý Thu. Cảm nhận hơi lạnh từ cơ thể đại sư tỷ, cùng làn hơi nóng phả ra từ ngực nàng, Lạc Vân Hoan bất giác đỏ mặt.

“Đại sư tỷ, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Để ta đưa tỷ về nghỉ ngơi,” Lạc Vân Hoan khẽ nói, giọng kiên định. Rồi nàng cõng Tần Ý Thu, bước từng bước cẩn thận ra khỏi suối linh tuyền, đưa nàng ấy về sân của mình.

Chặng đường không xa, nhưng với nàng lại dài đằng đẵng. Cảm giác được hơi thở lạnh băng nhưng ngọt ngào của Tần Ý Thu phía sau gáy khiến lòng nàng rung động không yên. Nàng lắc đầu, tự nhủ rằng đây không phải lúc để suy nghĩ lung tung. Đại sư tỷ vừa trải qua tẩu hỏa nhập ma, không nên gây thêm rắc rối cho tỷ ấy.

Đưa Tần Ý Thu về đến sân, Lạc Vân Hoan nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Rồi nàng run rẩy dùng linh khí hong khô y phục ướt đẫm trên người đại sư tỷ, cẩn thận chỉnh lại từng vạt áo cho đến khi chắc chắn không còn lộ chút da thịt nào.

Sau khi mọi thứ ổn thỏa, Lạc Vân Hoan nhanh chóng xuống núi, tìm đến Xuân Phong Đường để nhờ giúp đỡ. Dù biết tình trạng của Tần Ý Thu sẽ ổn định lại sau khi nghỉ ngơi thì nàng vẫn lo lắng, sợ rằng nếu để lâu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đại sư tỷ.

Đến Xuân Phong Đường, Lạc Vân Hoan lấy ra lệnh bài chủ phong, yêu cầu gặp đường chủ. Thái độ của các đệ tử ở đây lập tức thay đổi, từ thờ ơ trở nên cung kính khi thấy lệnh bài. Lạc Vân Hoan cố kiềm nén cảm giác khó chịu, rồi nói khẩn thiết, “Đại sư tỷ của ta đã bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, hãy báo cho đường chủ đến giúp tỷ ấy ngay đi.”