Hôm Nay Tiểu Hoàng Đế Cũng Được Cửu Thiên Tuế Cưng Chiều

Chương 20: Phát sốt

Ô Cảnh mơ hồ trong cơn sốt, hơi thở nóng bỏng lan tràn, gương mặt đỏ ửng như được phủ một tầng mây hồng, hoàn toàn không rõ mình là ai, tên gì, chỉ như chú chim non khẽ siết chặt lấy ống tay áo trong tay, không buông.

Ninh Khinh Hồng cúi người dò xét nhiệt độ trên trán cậu. Đầu ngón tay vừa chạm tới, đã bị khuôn mặt mềm mại của cậu cọ nhẹ vào.

Động tác của Ninh Khinh Hồng thoáng ngừng lại. Ngay sau đó, y nghe thấy tiếng cậu mơ hồ, lí nhí từ đôi môi khô khốc kêu lên: “…Lạnh… nóng…” Tay y lành lạnh.

Ôm chặt lấy Ninh Khinh Hồng, Ô Cảnh như người chết khát giữa sa mạc, bất chợt tìm thấy một ốc đảo cứu mạng. Trong tiềm thức, cậu cảm nhận rằng người trước mặt sẽ không làm tổn thương mình.

Ninh Khinh Hồng thở dài, giọng điệu khó hiểu: “Lúc này lại biết kêu rồi.” Y rút tay về, nhưng chưa kịp thoát khỏi, đã bị cậu mơ màng ôm chặt hơn.

Cực kỳ bám người.

Ninh Khinh Hồng dường như chẳng còn cách nào, hỏi: “Thái y sao chưa tới?”

Phất Trần đứng một bên, nhìn cảnh tượng mà toát mồ hôi lạnh. Hắn không rõ Thiên Tử lấy đâu ra can đảm, ôm chặt Thiên Tuế gia không buông, bèn lắp bắp đáp: “Lão nô sẽ đi xem ngay.”

Ninh Khinh Hồng nhắm mắt lại, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Y vừa chợp mắt nghỉ ngơi được một lát, Phất Trần đã dẫn ngự y tới.

Nghe tiếng động, Ninh Khinh Hồng ngước mắt: “Trương viện phán.” Trương viện phán khom người, cúi đầu hành lễ thật sâu: “Gặp qua Thiên Tuế gia.”

Viện phán của Thái Y Viện chuyên trách bắt mạch cho thiên tử, nay hoàng đế chẳng khác gì bù nhìn, hắn nhờ có Thiên Tuế gia nâng đỡ mới được đề bạt lên chức viện phán. Thường ngày, hắn cũng chỉ phụ trách khám bệnh cho Thiên Tuế gia.

Vừa nghe Thiên Tuế gia vội vã triệu kiến, Trương viện phán còn tưởng rằng bệnh cũ của Ninh Khinh Hồng tái phát, liền vội vàng chạy tới. Nhưng giờ thấy Thiên Tuế gia giọng điệu bình tĩnh, chỉ cúi đầu hỏi: “Thiên Tuế gia hiện tại có chỗ nào khó chịu không?”

Chờ mãi không thấy hồi đáp, sau đó lại nghe giọng cậu từ bên cạnh vọng tới, nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng: “Ô Ô, buông tay.”

Tiếng nói quá khẽ, nếu không chú ý thì rất khó nghe rõ, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra trong đó chứa ý cười.

“Tay ta bị ngươi giữ đến ấm rồi.”

“Lò sưởi.”

Ninh Khinh Hồng khẽ thở dài, muốn rút tay ra: “…Ngồi dậy, để thái y xem qua một chút được không?”

Ô Cảnh nhăn nhó mặt mày, ý thức chưa tỉnh táo, giọng điệu ấm ức tựa như sắp khóc: “Không, không đi.”

Trương viện phán đánh bạo ngẩng đầu nhìn lén một cái, thấy hình như trong lòng Thiên Tuế gia đang ôm một người. Thiếu niên dáng người gầy yếu, lưng quay về phía y, nửa thân trên cuộn tròn trong lòng Thiên Tuế gia, mà Ninh Khinh Hồng vẫn mặc triều phục, tay áo rộng màu đỏ sẫm gần như che kín cơ thể thiếu niên. Tay kia của y thì bị cậu ôm lấy, khuôn mặt nhỏ bé đang vùi sâu vào lòng bàn tay y.

Ninh Khinh Hồng lần đầu bị người bám lấy không buông, đành kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, Ô Ô ngoan.” Nhưng trong giọng nói không có bao nhiêu lo lắng vì bệnh của thiếu niên, trái lại còn có chút bất đắc dĩ mang theo ý cười.

Y lại thở dài, như đau đầu: “Thôi, cứ thế mà khám đi.” Rồi quay qua nói: “Hoàng thượng phát sốt, phiền Trương đại nhân xem qua.”

Ninh Khinh Hồng giữ lấy một cánh tay của Ô Cảnh, dùng chút sức ép xuống, không để đối phương co rút lại.

Trương viện phán thầm mong mình là kẻ mù, giả như chưa từng nhìn thấy gì, cẩn thận bắt mạch, rồi nói: “Hoàng thượng chắc là bị nhiễm lạnh. Thần kê đơn thuốc, sáng tối uống đúng giờ, chăm sóc cẩn thận, nửa tháng sau sẽ khỏi.”

“Chỉ là cơn sốt này… nhất thời khó hạ xuống. Hai ngày tới e là phải vất vả, nhất là ban đêm, không được quấn kín quá, kẻo ảnh hưởng tới việc thoát nhiệt, nhưng cũng phải giữ ấm, đừng để nhiễm lạnh thêm.”

Ninh Khinh Hồng gật đầu: “Đúng là cần chu đáo hơn.” Y nhìn cậu đang rúc vào lòng mình, dặn dò: “Đem chút cháo lỏng qua đây, sắc thuốc trước đi.” Phất Trần vâng lệnh, lập tức sai người tiễn Trương viện phán, chưa bao lâu sau, một bát cháo nhỏ ấm bụng đã được đưa tới.

Vì Ô Cảnh đang bệnh, cháo được nấu nhạt hơn thường ngày, chỉ thêm chút thịt vụn, không giống cháo thịt cua đẹp mắt thường dùng trong bữa sáng.

Ô Cảnh ngửi thấy mùi thơm, mơ màng hé mắt nhìn, rồi bĩu môi: “…Không uống.”

Không muốn ăn cháo.

Ô Cảnh rúc người trốn vào tay áo của Ninh Khinh Hồng, miệng ậm ừ: “Không thích... uống cháo.” Ninh Khinh Hồng day day trán, nói: “Đổi.”

Nhưng dù đổi sang cháo nào, Ô Cảnh cũng không chịu uống, cứ như con đà điểu vùi đầu vào lòng người khác.

Ninh Khinh Hồng nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy cậu ôm tay y đầy vẻ tin cậy, y lại dịu đi: “Thôi vậy, mang bát canh thịt tới đây, thêm ít cơm nếp vào.”

Ô Cảnh khẽ liếc nhìn, rồi ngoan ngoãn há miệng.

Không thể nằm mà ăn, Ninh Khinh Hồng bế cậu dậy, đặt ngồi trên đùi mình, để cậu tựa vào cánh tay y, từng muỗng từng muỗng đút ăn.

Sau đó là thuốc sắc đã chuẩn bị sẵn.

Vừa ngửi thấy mùi thuốc, Ô Cảnh đã nhăn mặt, vô thức quay đầu tránh đi, mơ màng khép mắt lại, tựa vào vai Ninh Khinh Hồng, không động đậy.

Qua lớp tay áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ trán cậu, như thể sốt cao đến mức sắp thiêu cháy người.

“Không thể ngốc thêm được nữa.” Ninh Khinh Hồng khẽ thở dài, gọi hai người tiến vào, kéo Ô Cảnh ra khỏi người mình.

Ô Cảnh bật khóc.

Ninh Khinh Hồng lạnh giọng: “Không được khóc.”

Ô Cảnh bị dọa, mũi khịt khịt, mơ hồ nghe thấy giọng nói từ một nơi xa xôi vọng tới, cách như qua một màn sương mỏng, giọng đó ra lệnh với cậu: “Há miệng.”

Cậu nghe lời, ngoan ngoãn há miệng, liền bị đổ vào một muỗng thuốc đắng ngắt.

“Nuốt xuống.”

Ô Cảnh nhăn nhó uống từng muỗng từng muỗng, khó chịu đến mức tưởng như đang dạo qua quỷ môn quan.

Uống hết thuốc, lông mày cậu nhíu lại, toàn bộ khuôn mặt lộ vẻ khổ sở.

“Há miệng.”

Một giọng nói nữa vang lên.

Ô Cảnh lại nghe lời, hé miệng, đầu lưỡi liền được đặt lên một miếng táo đỏ đã bỏ hạt. Vị ngọt dịu dàng xoa dịu vị đắng nơi cuống họng, khiến cậu mơ hồ muốn khóc.

Mười ngày qua lang thang trong hoàng cung xa lạ, sự nhẫn nại vốn yếu ớt của Ô Cảnh đã sớm tan rã. Nỗi đau đớn cùng sự tủi thân dồn nén giờ đây đồng loạt bộc phát.