“Gia, trời đã tối, có cần chuẩn bị xe ngựa hồi phủ không?”
“Ừ.”
… Ai đang nói vậy?
Như thể có ai đó đang cố kéo y ra xa.
Cánh tay mà cậu ôm chặt nãy giờ cuối cùng cũng bị rút khỏi, không chút lưu tình. Ô Cảnh chớp mắt, nước mắt tuôn trào ngay lập tức.
Ninh Khinh Hồng đứng dậy: “Đêm nay để hoàng thượng nghỉ lại Ngự Thư Phòng, đừng để người mệt thêm. Để thái y túc trực bên cạnh.”
Phất Trần vừa chỉnh lại bộ triều phục xộc xệch của hắn vừa khẽ nhắc: “Gia, hoàng thượng người…”
Ninh Khinh Hồng quay đầu nhìn.
Ô Cảnh bị cung nhân đẩy vào trong chăn mềm vừa được mang tới, từ đầu tới cuối không hề giãy giụa, kể cả khi uống thuốc cũng vậy.
Ninh Khinh Hồng nói gì, cậu liền nghe nấy.
Dù khó chịu, dù ấm ức, Ô Cảnh cũng chỉ biết mở to đôi mắt ngơ ngác, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Ninh Khinh Hồng.
Cậu nước mắt lưng tròng, khịt khịt mũi, giọng lạc đi: “…Không, không đi.” Mỗi một chữ, nước mắt lại nhỏ thêm một giọt.
Đáng thương, cũng đáng yêu.
Ninh Khinh Hồng ánh mắt trầm xuống, giọng vẫn bình tĩnh, tiếp tục dặn dò: “Bảo thái giám lau người cho hoàng thượng, đừng để dính nước.” Phất Trần: “Vâng.”
“Tấu chương còn bao nhiêu?”
“Còn ba phần.”
Ninh Khinh Hồng xoay người bước ra ngoài.
Cánh cửa căn phòng nhỏ được đóng lại, bên trong khôi phục sự tĩnh lặng. Cung nhân nhanh chóng mang nước ấm tới, cẩn thận lau người cho Ô Cảnh, thay y phục ướt đẫm mồ hôi, mặc vào bộ trung y vừa người.
Giường chiếu đã được dọn dẹp, hương thơm ấm áp lại bốc lên.
Nửa canh giờ sau, cửa phòng ấm áp khẽ mở ra. Ô Cảnh như cảm nhận được gì đó, mơ màng hé mắt nhìn, loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ: “Sao vẫn còn khóc?”
Cậu lập tức bị người vừa đến ôm vào lòng, một chiếc khăn ẩm dịu dàng phủ lên mặt, lau đi những giọt nước mắt đã khô cạn, để lộ đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng của Ô Cảnh.
Đôi mắt đen tuyền mang theo hơi nước, ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Ô Cảnh như ngửi thấy hương bút mực phảng phất trên người đối phương, xen lẫn hơi nóng ấm áp vừa mới tắm xong, cùng mùi hương thơm nhẹ từ y phục.
Ninh Khinh Hồng vừa phê xong tấu chương, ăn tối qua loa, ngâm mình trong bồn nước nóng. Triều phục đã được cung nhân đưa về phủ giặt sạch, vì hiếm khi y nghỉ lại trong cung, ở đây không chuẩn bị loại hương liệu quen thuộc mà y thường dùng để xông y phục.
Bộ trường bào trắng trên người là do Nội Vệ Phủ hỏa tốc mang tới, sáng mai khi vào triều, bọn họ còn phải đưa thêm triều phục và mũ quan.
"Phiền phức thật" Ninh Khinh Hồng thầm nghĩ
Y cúi người, cuộn chặt Ô Cảnh trong chăn bông, bế lên: “Tới tẩm điện.”