Hôm Nay Tiểu Hoàng Đế Cũng Được Cửu Thiên Tuế Cưng Chiều

Chương 19: Truyền ngự y

Dùng bữa sáng xong, Ô Cảnh lại được dẫn đến gian nhỏ hôm qua trong Ngự Thư Phòng. Vừa bước vào, cậu thấp thoáng thấy bên ngoài dường như có rất nhiều đại thần mặc quan bào đang lần lượt tiến vào.

Hôm nay, Ninh Khinh Hồng không ngồi trên long ỷ, mà dựa vào chiếc ghế thái sư bên cạnh, thái độ cũng không bức bách như hôm qua khi đối mặt với Tả tướng.

Long ỷ trống không, nhưng các quan vẫn cúi đầu khép nép, cung kính như thường.

Cánh cửa gian nhỏ khép lại, tiếng động bên ngoài cũng bị ngăn cách, không còn nhìn thấy bóng người.

Ô Cảnh nhớ lại lời Yến Hà, bàn chuyện quốc gia đại sự, lẽ nào có những việc cậu không được phép nghe? Cậu chỉ là một kẻ ngốc, hay là sợ cậu làm loạn?

Thái giám dẫn cậu vào trong liền rời đi, Ô Cảnh còn nghe loáng thoáng tiếng khóa cửa.

Cậu một mình ngồi trên chiếc nhuyễn tháp. Gian phòng đốt hương ấm áp, trên giá còn treo áo choàng lông của Ninh Khinh Hồng, bàn bày chiếc triều quan cùng vài món trà bánh.

Đây hẳn là gian nghỉ ngơi của Ninh Khinh Hồng, nhưng cũng là nơi nhốt cậu để không quấy rầy việc chính sự bên ngoài.

Thôi vậy, không ai để ý tới cậu cũng tốt, cậu tranh thủ ngủ bù.

Ô Cảnh bò ra bàn ngủ một lúc. Lúc mới đến, cậu còn rụt rè không dám làm càn, nhưng khi ngủ dậy thấy buồn chán, cậu bắt đầu đi quanh gian phòng.

Đẩy thử cửa sổ, lại phát hiện cửa sổ cũng bị khóa.

Chán đến phát điên, cuối cùng cậu mò tới bàn, vươn tay lấy bánh ngọt ăn sạch sẽ, rồi uống hết trà. Ăn xong lại chẳng biết làm gì, cậu tò mò tiến đến chỗ chiếc triều quan, cẩn thận ngắm nghía, bắt đầu đếm xem trên đó có bao nhiêu viên ngọc.

Cậu chờ, chờ mãi, không biết đã qua bao lâu, bụng lại bắt đầu kêu réo vì đói. Cảm thấy có chút buồn ngủ.

Chắc cũng đã chiều rồi nhỉ?

Ô Cảnh có thói quen ngủ trưa sau bữa cơm, đồng hồ sinh học trong cơ thể nhắc nhở cậu đến giờ phải ngủ.

Nhưng bụng đói khiến cậu chẳng tài nào chợp mắt.

Ô Cảnh mơ hồ đoán được mình bị lãng quên rồi. Dẫu biết cậu – vị hoàng đế này – đi đến đâu cũng chẳng có ai chú ý, nhưng cậu không dám lên tiếng, cũng chẳng dám đập cửa.

Cậu sợ vừa bám được đùi lớn, lại bị người ta ghét bỏ vì làm nũng không đúng lúc.

---

Vì chuyện lũ lụt tại Giang Nam, các đại thần trong nội các đã họp tại Ngự Thư Phòng cả buổi sáng. Bọn họ phân tích cụ thể khu vực chịu ảnh hưởng và các châu huyện lân cận có thể tiếp nhận dân chạy nạn.

Nguồn quỹ cứu trợ từng nơi được phê duyệt, quan viên phụ trách xuống Giang Nam an dân cũng được chỉ định. Ngoài ra, vài trợ thủ cũng được phân công cho Công bộ Hữu Thị Lang để xử lý.

Ninh Khinh Hồng xử lý một lượt chính sự, bỗng nhiên hỏi:

“Tấu chương của Tả tướng đâu?”

Phất Trần lập tức bẩm:

“Tả tướng hôm qua tỉnh lại đã đuổi hết ngự y ra ngoài, sáng nay cũng không lên triều. Thám tử báo lại, phủ tướng đóng cửa không tiếp khách, cũng chẳng đả động gì đến triều chính.”

Ninh Khinh Hồng suy nghĩ giây lát:

“Phái Công bộ Hữu Thị Lang đến phủ, thuật lại chi tiết việc cứu trợ Giang Nam.”

Phất Trần ngập ngừng:

“Chuyện này…”

Ninh Khinh Hồng lạnh nhạt nói:

“Bảo thám tử để ý kỹ, Giang Nam tuy xảy ra lũ lụt, nhưng xưa nay vẫn là trung tâm thương mại. Sau lưng Tả tướng là giới học sĩ Giang Nam, việc cứu trợ cần bao nhiêu ngân lượng, y rõ ràng hơn ai hết.”

Phất Trần cúi đầu đáp vâng.

Ninh Khinh Hồng xử lý xong triều chính, lại bị nhắc nhở nên dùng cơm trưa. Y bận rộn không ngừng, không nghỉ trưa, tiếp tục đọc tấu chương đến tận giờ Thân.

Phất Trần bưng trà nóng vào, thấp giọng nói:

“Gia, Thái phi sai người hồi đáp, nói đó chỉ là những con mèo nuôi chơi trong cung, nếu ngài thấy chướng mắt, sẽ lập tức đem đi.”

Thái phi dường như hiểu sai ý, nghĩ rằng Cửu Thiên Tuế muốn động đến mấy con mèo. Phất Trần lúng túng không biết nên giải thích thế nào.

Ninh Khinh Hồng đặt bút, thản nhiên đáp:

“Bỏ qua đi.”

Phất Trần khẽ gật, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc. Nội Vệ Phủ dưới trướng y đều là thái giám, trong phủ cũng toàn là người không gốc rễ. Muốn hỏi thăm cũng chẳng biết tìm ai.

Chủ tử gần đây làm sao lại sinh ra những ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Nào là muốn nuôi mèo, nuôi chó, giờ lại cả nuôi trẻ con nữa.

Chẳng lẽ gia định nhận con nuôi để kế thừa gia nghiệp?

Đúng lúc đó, Ninh Khinh Hồng dường như nhớ ra điều gì, hỏi:

“Bệ hạ đâu?”

Phất Trần bối rối:

“Chuyện này… hình như vẫn còn bị nhốt trong gian nhỏ.”

Ngòi bút chợt khựng lại, để lại trên giấy một vết mực đỏ tươi.

Ninh Khinh Hồng đặt bút xuống, đứng lên:

“Cả ngày không gọi người ra?”

Phất Trần lúng túng đáp:

“Đúng vậy.”

Khi cánh cửa gian nhỏ mở ra, hương ấm trong phòng sớm đã tan hết, không khí chỉ còn hơi lạnh của tiết thu.

Ninh Khinh Hồng cúi mắt, thấy thiếu niên đang nằm co ro trên nhuyễn tháp. Cậu đã cởi giày, cuộn tròn vì lạnh, trên người còn đắp áo choàng của y.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhưng tư thế ngủ lại rất ngoan.

Phất Trần bước tới định đánh thức, vừa chạm vào người hắn liền giật mình:

“Gia, bệ hạ hơi nóng, sợ là đêm qua bị lạnh nên giờ đã nhiễm phong hàn, bắt đầu phát sốt rồi.”

Ô Cảnh mơ hồ nghe có người nói bên tai. Ai đó đỡ lấy cậu, đầu cậu dựa lên đầu gối ai đó, mũi ngửi thấy hương thơm quen thuộc, trên người được phủ thêm một lớp chăn mềm ấm áp.

Hàng mày cau lại dần giãn ra, cảm giác thật dễ chịu.

Cậu lơ mơ nghe thấy một giọng nói:

“Truyền ngự y.”