Tô Hoài đã theo Tạ Dực xuất cung lần trước gặp Hứa Thuần, về sau đã tra xét xong xuôi, nay nghe hỏi liền đáp: “Tiểu nhân lần trước hầu bệ hạ xuất cung về, đã tra xét qua tình hình phủ Tĩnh Quốc Công. Hiện tại, Tĩnh Quốc Công là Hứa An Lâm, đệ đệ của Hứa An Phong, người được truyền thừa trước. Sau khi kế vị, Hứa An Phong đã thỉnh phong cho phu nhân của mình, nhưng chẳng bao lâu thì bệnh mất, chỉ có một người con gái. Vị trí Quốc Công do đệ đệ Hứa An Lâm kế thừa. Lúc đó Hứa An Lâm chưa thành thân nên phu nhân chưa được phong hào. Sau này kết hôn đáng ra nên làm tấu chương thỉnh phong nhưng Lễ bộ chưa hề thấy tấu chương.”
Tạ Dực suy nghĩ: “Thái phu nhân của phủ Tĩnh Quốc Công vẫn còn đúng không?”
Tô Hoài đáp: “Đúng vậy, lão phu nhân của Tĩnh Quốc Công và phu nhân của Hứa An Phong tiền nhiệm đều là nhất phẩm cáo mệnh, vẫn còn ở trong phủ thủ tiết, chưa tái giá.”
Tạ Dực cười: “Chẳng trách, trẫm vẫn còn ấn tượng về Hứa An Phong, hắn đọc sách cũng được, làm việc có chút thành tựu, còn Hứa An Lâm thì chỉ là một cái túi cơm. Thê tử nhờ phu quân mà được phong hào, vị Quốc Công này chẳng hề nhậm chức, không lập được công trạng, lấy đâu lý do để thỉnh phong. Thịnh thị lại là thương gia, không ai đỡ đần bên ngoại, phu tử xem ra đều không đáng cậy. Trong phủ còn có thái phu nhân và tẩu tẩu, hai vị cáo mệnh đè đầu, cuộc sống của Thịnh thị cũng không dễ dàng. Vậy thì ban cho Thịnh thị một phong hào nhất phẩm, mười vạn lượng để đổi lấy cáo mệnh cho sinh mẫu, cũng coi như trẫm không nhận không tiền của hắn.”
Tô Hoài mỉm cười: “Hoàng thượng sáng suốt, tiểu thế tử phía trên có huynh trưởng, phía dưới lại có vài đệ đệ, nguyên phối Thịnh thị không có cáo mệnh, dưới gối chỉ có một con, vì thế có phần quá mức chiều chuộng.”
Tạ Dực liếc nhìn ông một cái, cười: “Xem ra ngươi có vẻ quý mến vị tiểu công tử này?”
Tô Hoài hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, được ân sủng nên cũng dạn dĩ hơn: “Tiểu nhân cũng nghe ngóng, vị tiểu thế tử này đã bỏ ra mười vạn lượng bạc để chuộc thân cho Hạ Lan tướng quân nhưng lại căn dặn Kinh Triệu phủ không cần tiết lộ cho Hạ Lan tướng quân biết là ai bỏ tiền, chỉ nói là do triều đình ban ân. Tiểu nhân còn phái người âm thầm hỏi Hạ Lan tướng quân, quả nhiên Hạ Lan tướng quân không hề hay biết, tưởng rằng là ân điển của bệ hạ, từ đó về sau tiểu thế tử cũng không quấy rầy Hạ Lan tướng quân nữa.”
Tạ Dực nhìn ông, Tô Hoài nói tiếp: “Mười vạn bạc mà không nói một lời, thật có phần hào khí. Hoàng thượng, tiểu nhân năm xưa gia tộc phạm tội, nam nữ dưới mười hai tuổi đều bị vào cung làm nô bộc, chỉ cần ai bỏ ra ba lượng bạc là tiểu nhân đã có thể được chuộc về…” Nói đến đây, mắt Tô Hoài đỏ hoe.
Tạ Dực cười: “Hào khí gì, ta thấy hắn là kẻ si ngốc, không biết vất vả kiếm tiền. Đã vậy, Tô công công đã yêu thích hắn, vậy giao việc này cho ngươi lo liệu, phu nhân Thịnh thị phú gia đại thương, cũng cho ngươi có chút tiền lộ phí.”
Tô Hoài ngẩn người, vội mỉm cười đáp: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm tiểu nhân. Vốn việc này chỉ cần Lễ bộ ban thưởng là đủ… nay được bệ hạ ưu ái, có trung quan trao tặng, vậy là thiên tử đích thân ban cho. Phủ Tĩnh Quốc Công nếu có hỏi lý do phong thưởng…”
Tạ Dực cười: “Ngươi còn đòi công trạng cho hắn, đã ban thưởng, cho hắn chút thể diện, cứ nói Thịnh thị rộng lượng, dạy con có phương pháp, tiểu thế tử của Hứa gia đã hiến mười vạn lượng bạc cho công bộ để đóng tàu. Thấy hắn còn trẻ, khen ngợi mẫu thân, chọn thêm mấy cuộn lụa Vân Hạc ban thưởng cho Hứa Thuần là được rồi.”
Tô Hoài vội quỳ xuống: “Tạ hoàng thượng ân điển, ban cho tiểu nhân cơ hội này.”
Tạ Dực phất tay: “Lui ra đi.”