Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 31

Một lần nữa cậu không khỏi bội phục “uy danh” tệ hại của nguyên chủ, không biết hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn này xong có thể tăng thêm chút tự do trong thiết lập nhân vật không.

Trong lòng Ninh Duy Ngọc lắc đầu, rồi nhìn lên bảng thông báo, bảng thông báo của trường là màn hình chạy chữ, một màn hình phát các thông báo, ba màn hình còn lại hiển thị bảng xếp hạng của ba khối.

Ninh Duy Ngọc tìm thấy tên mình ở cuối bảng xếp hạng khối 12 khối tự nhiên.

302 điểm.

Hệ thống lập tức khen ngợi vô tội vạ: [Ký chủ kiểm soát rất chính xác nha!]

“Ừm.” Ninh Duy Ngọc xác nhận điểm số của mình rồi nhanh chóng quay đi như không thể chịu nổi: “Cả đời này tôi chưa bao giờ thi điểm thấp đến thế.”

Cậu quay đầu nhìn bảng điểm của khối 11, cái tên Ân Thương vẫn ổn định ở vị trí đầu bảng với số điểm gần như tuyệt đối.

Nhìn mà khiến Ninh Duy Ngọc thấy ngứa ngáy.

Nếu không sợ phá vỡ thiết lập nhân vật, cậu cũng có thể đạt được điểm số như vậy.

Trong lúc ấy, các học sinh xung quanh đã nhận ra điểm số của Ninh Duy Ngọc, ai nấy đều ngạc nhiên đến trố mắt, lập tức xì xào bàn tán.

“Ôi trời, tôi không nhìn nhầm chứ, cậu ta thi được hơn 300 điểm?”

“Tôi sẽ không bao giờ quên kỳ trước cậu ta chỉ thi được tổng cộng 80 điểm.”

“Một kỳ nghỉ hè mà hiệu quả ghê gớm thế à???”

Ninh Duy Ngọc nghe loáng thoáng những lời bàn tán, trên mặt liền hiện ra vẻ đắc , kiêu ngạo như đuôi đang vểnh lên: “Hừ, thế này đã là gì, nói không chừng lần sau tôi đứng nhất luôn đấy.”

Đám học sinh xung quanh: “…” Quả là khẩu khí lớn thật.

Ninh Duy Ngọc hài lòng khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, chuẩn bị xoay người rời đi một cách phong thái. Trước khi quay đi, ánh mắt cậu lướt qua nam sinh lúc nãy tỏ vẻ khó chịu thì bỗng nhớ ra người này là ai.

Cậu chợt nhận ra: Chiếc kính bảy màu này, tám chín phần là thuộc về nhân vật Trâu Minh, một trong số ít bạn bè của Ân Thương trong nguyên tác. Người này là kiểu nhiệt tình dễ làm quen, nhờ tính cách ấy mà trở thành bạn của nhân vật nam chính mang tính cách lập dị. Về sau, Trâu Minh còn trở thành trợ thủ đắc lực khi Ân Thương phát triển sự nghiệp.

Ninh Duy Ngọc suy nghĩ vài giây, sau đó ung dung bước đến trước mặt Trâu Minh: “Này, Ân Thương đâu rồi?”

Trâu Minh vừa giận vừa sợ, mặt đầy cảnh giác: “Cậu ấy xin nghỉ rồi, không có ở trường!”

Thảo nào không tìm được người, hóa ra là xin nghỉ.

Một thoáng thất vọng lướt qua trong lòng Ninh Duy Ngọc, nhưng cậu nhanh chóng ném lại đám học sinh kia xoay người rời đi.

Sau lưng cậu, Trâu Minh cau mày, đầy lo lắng gửi tin nhắn cho Ân Thương. Nghĩ một lúc, cậu ta còn chụp thêm ảnh điểm số của Ninh Duy Ngọc gửi kèm qua.

Tại một khu chung cư cũ ở thành phố Yến Thành.

Khu chung cư này toàn là các căn nhà cũ kỹ từ thế kỷ trước, hoàn toàn lạc lõng giữa sự phồn hoa của thành phố Yến Thành.

Trong một căn hộ nhỏ,cũ kỹ thuộc tòa nhà đó, Ân Thương đang đứng giữa phòng tắm chật hẹp.

Trước mặt hắn là chiếc gương treo tường cũ kỹ lung lay sắp rơi, dưới chân là một ống thép đã bị bẻ gãy.

Trên đầu hắn, đôi tai lông lá mềm mại đang vểnh lên, phía sau là một chiếc đuôi to, xù lông rủ xuống.

Ân Thương không biểu cảm nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu mạnh mẽ đang trào dâng.

Đây là tiến hóa.

Từ lần đầu tiên đặc điểm này xuất hiện cách đây nửa năm, Ân Thương đã biết mình khác biệt với người thường.

Điều kỳ lạ là dù đây rõ ràng là một chuyện không thể tưởng tượng, hắn lại bình tĩnh chấp nhận sự thật này một cách tự nhiên. Điều duy nhất khiến hắn phiền não là phải che giấu bí mật này cho thật tốt.

Giống như cảm giác khó chịu lần này, chẳng ai nói cho hắn biết nguyên nhân nhưng hắn vẫn hiểu rõ ràng rằng đây là một lần năng lực tiến hóa.

Mấy ngày tới phải cẩn thận hơn trong việc kiểm soát bản thân.

Chiếc điện thoại cũ đặt trên bồn rửa mặt bỗng rung lên hiển thị hai tin nhắn mới.

À, là từ cậu bạn tự nhiên hay làm quen cùng lớp.

Không quan trọng, không cần xem.

Ân Thương cúi mắt liếc nhìn màn hình khóa, lúc định rút tay lại thì chợt dừng, như bị ma xui quỷ khiến, hắn trượt mở khóa màn hình.

[Trâu Minh]: Ôi trời, cậu đoán xem tôi vừa gặp ai? Tôi gặp Ninh Duy Ngọc đấy!

[Trâu Minh]: Cậu ta còn hỏi tôi cậu đang ở đâu, không lẽ cậu ta định đuổi đến nhà để bắt nạt cậu hả?

[Trâu Minh]: [Ảnh] À đúng rồi, bài thi đầu năm cậu ta thi được hơn 300 điểm, cả nhà tôi đều sốc.

Đuổi đến nhà để bắt nạt?

Ân Thương thờ ơ liếʍ nhẹ răng nanh, mải mê suy nghĩ.

Con mèo kiêu ngạo và xấu tính ấy nếu thật sự đến đây thì chỉ có nước bị hắn từng miếng từng miếng nuốt gọn.

Trên mặt hắn không hề có chút thay đổi cảm xúc nào, nhưng đôi tai lông xù trên đỉnh đầu lại phản bội ký chủ, nó vui vẻ rung rinh.

Giống như vừa nghe thấy tiếng của một người quen cũ.