Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 30

Ninh Duy Ngọc ngồi xổm xuống, đối diện với con mèo đen rồi vừa nhìn nó vừa hỏi hệ thống:

“Nếu bây giờ tôi vui vẻ vuốt mèo thì có làm hỏng nhân vật không?”

[Ký chủ xin hãy suy nghĩ cẩn thận.] Hệ thống Tiểu Chu nhẹ nhàng nhắc nhở: [Theo như thiết lập ban đầu của nguyên chủ, cậu lẽ ra phải bắt đầu hành hạ con mèo rồi…]

“Đừng mơ, tôi không bao giờ có thể ra tay với những sinh vật lông lá đáng yêu như thế.”

Chú mèo đen nhỏ chẳng hiểu vì sao con người xinh đẹp trước mặt lại đột nhiên tức giận như vậy, nó chỉ đành rụt rè “meo” một tiếng nữa.

Đây là hình phạt dành cho những kẻ cuồng lông mềm hả? Nhìn mà không được chạm.

Ninh Duy Ngọc kiềm chế ý muốn xoa lông, cậu giữ vẻ mặt bình thản để trêu chọc chú mèo đen: “Than à, mày đen thật đấy.”

Chú mèo đen ngơ ngác, chẳng hiểu từ nào đã chạm đến bản năng của nó, bỗng nhiên nó rất thành thạo lăn mình ra để lộ cái bụng. Trong lúc lăn, bộ lông mượt mà của nó rung động như làn sóng gợn.

Ninh Duy Ngọc: “…” Có lẽ cậu nên rời khỏi đây.

Ở một bên, Ninh Tịch Thâm lặng lẽ quan sát em trai mình với vẻ mặt khó đoán.

Anh ta nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Ninh Duy Ngọc rồi cố gắng giấu đi sự ngạc nhiên và bối rối, đột nhiên cảm thấy tay mình ngứa ngáy, muốn xoa đầu em trai một cái.

Nhưng bản thân Ninh Duy Ngọc hoàn toàn không hay biết, cậu vẫn ngồi xổm dưới đất nói chuyện với chú mèo đen nhỏ.

Ninh Tịch Thâm nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi dài.

Anh ta không thể hiểu nổi, rõ ràng lúc tỉnh táo, anh ta luôn phản cảm và ghét bỏ cậu em sinh đôi chuyên gây rắc rối này, vậy mà lại luôn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

Cách đây một tuần, anh ta bỗng nhiên nảy sinh cảm giác muốn gần gũi với Ninh Duy Ngọc.

Hơn nữa nửa năm trước, Ninh Duy Ngọc hoàn toàn không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhưng phản ứng của con mèo đen với cả hai người họ lại… chẳng thể nào giải thích được.

Rốt cuộc cậu em trai này đang che giấu bí mật gì?

Vì không muốn phá vỡ hình tượng nhân vật, Ninh Duy Ngọc chỉ trêu chọc mèo đen một lúc rồi rời đi, nhưng điều đó khiến cậu nhớ mãi trong hai ngày sau.

[Ký chủ chẳng phải mắc chứng sạch sẽ à? Sao lại có thể chấp nhận chạm vào mấy con vật này?] Hệ thống thấy Ninh Duy Ngọc đi một vòng lớn quanh trường, không nhịn được mà hỏi.

“Cũng không hẳn là chấp nhận, tôi nghĩ khát khao đối với sinh vật lông lá và mức độ sạch sẽ của tôi đều như nhau.” Ninh Duy Ngọc đã đi gần hết một vòng mà vẫn chưa gặp con vật dễ thương nào, có chút tiếc nuối: “Cũng tùy xem đối phương có đủ dễ thương và sạch sẽ để tôi áp chế tâm lý ưa sạch sẽ hay không.”

Tất nhiên, dù là sinh vật đáng yêu đến mức nào, sau khi xoa xong cậu vẫn phải rửa tay ba lần thật kỹ.

Ninh Duy Ngọc cũng không hiểu tại sao với tính cách của một người mắc chứng sạch sẽ như mình, lại mê mẩn sinh vật lông lá đến vậy.

Có lẽ đây chính là định mệnh.

Trường học Ngải Sắt Luân là trường nội trú, học sinh chỉ được về nhà mỗi tháng một lần. Vào cuối tuần, khuôn viên trường vẫn nhộn nhịp, khắp nơi đều thấy các nhóm học sinh đi dạo cùng nhau.

Cách đó không xa, trước bảng thông báo của trường có hơn chục học sinh đang chen chúc lại để xem nội dung trên màn hình chạy chữ.

Ninh Duy Ngọc hơi nheo mắt liếc nhìn từ xa, trên màn hình là một dãy chữ và con số chi chít, trông giống như bảng xếp hạng thành tích.

“Tiểu Chu đi nào, để cậu xem kỹ thuật kiểm soát điểm số đỉnh cao của tôi.”

Nguyên chủ luôn đứng cuối bảng xếp hạng, tổng điểm các môn cộng lại còn chưa được 100. Sau vài ngày suy nghĩ, Ninh Duy Ngọc quyết định tăng mỗi môn khoảng hai ba chục điểm, tổng điểm kiểm soát trong khoảng 300.

Điểm số này rất hợp lý: Đối với nguyên chủ là một sự tiến bộ lớn, nhưng trong bảng xếp hạng chung vẫn nằm ở nhóm cuối, hoàn toàn có thể dùng nhiều lý do để giải thích sự thay đổi này.

Ninh Duy Ngọc bước đến trước bảng thông báo với dáng vẻ kiêu ngạo, lười biếng nhưng đầy ngạo mạn: “Tránh ra.”

Một nam sinh đeo kính bảy màu đang kiễng chân để xem bảng điểm của khối 11, không thèm quay đầu lại, tỏ vẻ khó chịu nói: “Tránh gì mà tránh? Đến trước thì xem trước, không biết chờ bọn tôi xem xong rồi hẵng xem à?”

“Đến trước thì xem trước?” Ninh Duy Ngọc nhấn giọng, trông hệt như một tên tiểu bá vương đang chuẩn bị nổi giận.

“Chứ không thì sao… Sao? Ủa, Ninh Duy Ngọc?” Nam sinh kia cuối cùng cũng nhận ra giọng nói quen thuộc này thuộc về ai, lập tức rùng mình nhảy bật sang một bên.

Những học sinh khác đang chăm chú tìm tên mình trong bảng xếp hạng cũng phản ứng, ngay lập tức giải tán như chim bay thú chạy, khu vực trước ba màn hình liền trống trơn.

Ninh Duy Ngọc: “…”