Ninh Tích Sâm khẽ nhắm mắt, anh ta cố gạt đi hình ảnh trong giấc mơ đêm qua, nơi em trai mình vừa quậy phá vừa làm nũng. Sau đó, anh ta buông tay ra.
Là do anh ta quá vội vàng rồi.
“Đi thôi.”
“Hứ, tôi vốn cũng định về ký túc xá mà.”
Hai anh em lại rơi vào sự im lặng, một người đi trước, một người theo sau cùng rời khỏi tòa nhà học. Ninh Duy Ngọc chẳng thèm liếc nhìn Ninh anh ba lấy một cái, cậu cứ thế ngẩng cao đầu bước đi.
Giữa khu dạy học của khối 12 và ký túc xá có một quảng trường nhỏ được che phủ bởi hàng cây bạch quả dọc lối đi.
Vô tình liếc về phía quảng trường, Ninh Duy Ngọc lập tức trông thấy một nhóm tóc tai sặc sỡ quen thuộc đang tụ tập chỉnh tề ở đó.
???
Hóa ra đám đàn em của cậu tổ chức họp ở đây à?
Ninh Duy Ngọc chậm bước, tập trung lắng nghe.
Và rồi cậu nghe thấy Lôi Nhạc – người đứng đầu nhóm – lên tiếng: “Buổi họp định kỳ lần này đại ca không đến, tôi thay mặt đại ca hỏi mọi người: Kỳ thi này các cậu làm bài thế nào?”
Ninh Duy Ngọc kinh hãi: “???”
“Nghiêm túc quá đáng, không ngờ lại có cả họp định kỳ hàng tuần!”
Ninh Duy Ngọc chưa từng nghĩ cốt truyện bị lệch lại hóa thành trò trẻ con như vậy, mà không ngờ mức độ trẻ con lại đỉnh cao đến thế này.
Từ xa, Lôi Nhạc nói gì đó khiến cả nhóm đàn em tóc đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đồng thanh hét lớn:
“Học cho ra trò!”
“Vì danh dự của đại ca!”
“Vì vinh quang!!”
Ngay khoảnh khắc đó, debuff yếu ớt như thể quay lại hành hạ cậu, thái dương của Ninh Duy Ngọc bắt đầu giật giật: “…”
Dù sao đi nữa, theo một cách nào đó, đây cũng được coi là bước đầu để “cảm hóa” đám đàn em, cũng… cũng được.
Tiếng hô vang vọng cả quảng trường, âm thanh kéo dài không dứt tạo nên bầu không khí giống như một buổi tụ họp đầy bí ẩn.
Ninh Tích Sâm nhìn nhóm đàn em từ xa với vẻ mặt phức tạp, rồi lại cúi xuống nhìn Ninh Duy Ngọc, dường như không ngờ đám đàn em mà em trai anh ta thu nhận lại có phong cách… thế này.
“...”
Ninh Duy Ngọc, người trước đó còn khí thế bừng bừng bỗng quay đầu lại, ánh mắt ngây thơ pha chút bối rối chạm phải ánh nhìn của anh ba.
“Em… không định qua chào hỏi bọn họ à?” Ninh Tích Sâm sau thoáng ngỡ ngàng đã lấy lại bình tĩnh, quyết định tôn trọng việc giao lưu xã hội của em trai.
Dù sao nhìn đám đàn em hơi “kỳ quặc” thật, nhưng học hành điên cuồng vẫn tốt hơn tụ tập đánh nhau.
Ninh Duy Ngọc lắc đầu, khẽ thì thầm như gió thoảng: “Hiện tại tôi không muốn đối mặt với bọn họ lắm.”
Quá xấu hổ, thậm chí cậu còn không muốn thừa nhận mình quen họ.
Hai anh em đứng nấp sau gốc cây không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng nhìn về phía quảng trường, nơi tiếng hô vang dội vẫn chưa ngớt.
Ninh Duy Ngọc xây dựng tâm lý xong, chấp nhận thực tế mình có một nhóm đàn em… khá ngốc nghếch, rồi nhanh chóng lấy lại phong thái uy phong thường ngày của một tiểu bá vương.
“Hừ, thôi đi, làm cũng không tệ, xem ra bọn chúng đã nghe lời tôi rất nghiêm túc.” Ninh Duy Ngọc quét mắt qua đám đàn em với mái tóc đủ sắc màu, gật đầu đầy vẻ miễn cưỡng hài lòng: “Thi cả ngày mệt chết đi được, tôi không qua đâu. Về thôi.”
Hai anh em rời đi lặng lẽ như lúc đến, không kinh động đến đám đàn em đang kích động ở quảng trường.
---
Trên đường về ký túc xá, Ninh Duy Ngọc đút tay vào túi, ung dung lấy điện thoại ra nhắn tin biểu dương Lôi Nhạc.
[Ninh]: Làm tốt lắm.
Lôi Nhạc phản hồi ngay lập tức.
[Lôi Tử]: Hehehe, đại ca vui là tốt rồi!
Nhắn xong lại bỗng dưng nhận ra điều gì đó không đúng, liền mạnh dạn hỏi:
[Lôi Tử]: Ủa? Đại ca không phải không có mặt à? Sao biết chuyện vậy? Em còn chưa kịp báo cáo mà.
“…”
Tsk, cú sốc ban nãy lớn quá, làm cậu quên béng mất chuyện này.
Ninh Duy Ngọc dừng lại vài giây, rồi trả lời mượt mà:
[Ninh]: Đại ca của các cậu có mặt khắp mọi nơi.
---
Ngay khi ấn gửi tin nhắn, một tiếng mèo kêu nhỏ vang lên: “Meo~”
Ninh Duy Ngọc quay đầu theo hướng âm thanh, thấy một chú mèo đen nhỏ nhắn, lông mượt như than đang ngồi xổm gần chân mình, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu.
“Mèo ở đâu ra vậy?” Cậu cúi xuống nhìn “cục than nhỏ” dưới chân rồi hỏi Ninh Tích Sâm.
Anh ba Ninh quan sát con mèo đen, đáp: “Chắc là mèo nuôi của trường.”
Nói chính xác hơn, đó là một con mèo được học sinh trong trường cùng nhau nuôi, ăn “cơm trăm nhà” mà lớn lên.
Ngay khi ánh mắt của Ninh Tích Sâm chạm vào nó, con mèo đen khẽ run lên như bị áp lực vô hình đè nén, rụt rè lùi lại một bước.
Nhưng rồi nó không nỡ rời xa con người xinh đẹp nhưng có vẻ hơi khó tính trước mặt, do dự vài giây, nó lại rón rén bước về phía Ninh Duy Ngọc với ánh mắt đầy mong chờ.
Bộ lông đen bóng bẩy trông như rất sạch sẽ, độ mịn màng gần như hoàn hảo, đủ để vượt qua tiêu chuẩn của một người mắc chứng sạch sẽ như cậu.