Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 28

Thế giới này có kiến thức gần như không khác gì so với những gì Ninh Duy Ngọc đã học ở kiếp trước, chỉ có chút khác biệt nhỏ ở từng môn học và cách ra đề.

Kể từ khi bệnh tình xấu đi, đã rất lâu rồi cậu không được ngồi trong lớp làm bài kiểm tra, ngón tay thon dài của Ninh Duy Ngọc cầm lấy cây bút, lâu lắm rồi cậu mới được điền tên mình vào góc trên của bài thi.

Cậu bỏ qua những câu hỏi mà mình đã biết làm từ trước, đầy hứng thú bắt đầu giải những câu chưa từng gặp. Có lẽ do thiết lập của thế giới này, những kiến thức mới đều mang chút màu sắc kỳ ảo khiến Ninh Duy Ngọc nhanh chóng hứng thú và vui vẻ dùng những kỹ năng mà cậu vừa ôn luyện trong hai ngày qua để giải đề.

Một ngày thi cử trôi qua rất nhanh.

Khi tờ bài thi cuối cùng được thu lại, Ninh Duy Ngọc vươn vai một cái, thoát khỏi trạng thái phấn khích của việc làm bài.

Nội dung nhiệm vụ ghi rất rõ ràng: Phải “đạt được tiến bộ” và “có sự thay đổi ban đầu”. Cậu phải kiểm soát tốt mức độ cải thiện điểm số của mình, bởi nếu từ cuối bảng nhảy thẳng lên hạng nhất toàn khối, điều đó chỉ khiến người ta thấy cậu quá khác thường.

Vì vậy Ninh Duy Ngọc phát huy năng lực kiểm soát điểm xuất sắc, giữ tổng điểm trong một khoảng khiến người ta ngạc nhiên nhưng không quá bất thường.

“Đại ca, buổi họp hôm nay anh có tới không?” Lôi Nhạc ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của Ninh Duy Ngọc hỏi.

Họp? Họp gì cơ?

Ninh Duy Ngọc lục lại trí nhớ của mình về nội dung nguyên tác, nhưng không tìm được gì liên quan đến việc họp hành.

Có vẻ như đây là một trong những chi tiết bị lệch khỏi cốt truyện, giống như việc Nhất Trung Yến Thành biến thành trường Ngải Sắt Luân.

Ninh Duy Ngọc dùng cách đối phó đơn giản nhất, giữ vững phong thái của một “tiểu bá vương” và ra lệnh: “Mệt, không đi, các cậu tự biết phải làm gì.”

Lôi Nhạc gật đầu: “Rõ! Đại ca yên tâm, em nhất định sẽ truyền đạt tinh thần phát biểu của anh tới mọi người!”

Ninh Duy Ngọc: “?” Sao nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy.

Tiểu đệ đã chạy biến mất, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng hối hả, Ninh Duy Ngọc ngồi yên tại chỗ một lúc rồi gọi hệ thống: “Pi? Có ở đó không?”

[Ở đây thưa ký chủ. Pi… là đang gọi tôi sao?] Hệ thống lập tức phản hồi, giọng điện tử mang theo chút kính sợ đối với người mạnh mẽ.

“Không phải số hiệu của ngươi là 3.14159 à? Dài quá, gọi Pi cho ngắn. Nếu không thích thì thôi, tôi sẽ gọi là hệ thống.”

Hệ thống ngẩn ra một lúc, thậm chí còn phát ra âm thanh như nức nở.

[Các sinh vật cacbon hóa ra cũng biết quan tâm đến sinh vật silicon sao, hu hu, tôi phải chia sẻ điều này với các tiền bối…]

Ninh Duy Ngọc: “…”

Sao tự nhiên lại khóc chứ, cái hệ thống cứng nhắc lúc mới gặp đúng là một trò đùa.

[Tôi… tôi chưa từng có biệt danh nào, nếu ký chủ muốn gọi thì xin cứ tự nhiên.] Hệ thống ngượng ngùng: [Nhưng có một hệ thống tiền bối có biệt danh phát âm là “Pi” rồi, tôi có thể đổi tên khác không?]

Ninh Duy Ngọc suy nghĩ vài giây: “Tiểu Viên, Tiểu Chu hay là Tiểu Suất? Hay gọi là Tiểu Chu đi, mộc mạc mà lại đoan trang, khí chất nữa.”

[Được, chỉ cần ký chủ vui là được.] Hệ thống sung sướиɠ ghi lại biệt danh mới vào dữ liệu mã của mình.

[Đúng rồi, ký chủ vừa nãy muốn hỏi gì sao?]

“Oh, muốn hỏi chuyện Lôi Nhạc vừa nói, cái vụ họp ấy là gì?”

[Quyền hạn hiện tại của ký chủ chưa đủ, không thể trả lời đâu. Nhưng ký chủ yên tâm, đó cũng là một phần của sự thay đổi tình tiết bình thường mà.]

“Cũng à?”

Ninh Duy Ngọc lập tức nhận ra từ ngữ đầy ẩn ý đó, cậu khép mắt suy nghĩ một lúc, sau đó thả lỏng người rồi đứng dậy rời đi.

Kết thúc môn Toán cũng đã là 9 giờ tối, trường không bắt buộc học sinh phải tự học sau giờ thi nên hầu hết đều đã quay về ký túc xá nghỉ ngơi. Hành lang sáng rực ánh đèn phản chiếu xuống sàn nhà bóng loáng, trông vừa sáng vừa lạnh lẽo.

Debuff “yếu ớt” đã biến mất, bước chân của Ninh Duy Ngọc bỗng nhẹ nhàng lạ thường. Khi bước ra khỏi lớp học, trông cậu như đang cuốn theo một làn gió.

Nhưng ngay sau đó, cậu va mạnh vào Ninh Tích Sâm, người đang chờ sẵn ở cửa.

“Ui da, anh ba? Anh chắn đường làm gì?” Ninh Duy Ngọc choáng váng vài giây, xoa trán mình đã đỏ lên vì va chạm, tỏ vẻ không hài lòng.

Ninh Tích Sâm nhìn em trai đang kêu oan trước, khẽ đáp: “Là em không nhìn đường.”

“... Này, các anh học Văn không phải ở tòa bên cạnh à, qua đây làm gì?”

Ninh Tích Sâm nhướng mày, túm lấy cổ áo em trai: “Ngăn không cho em chạy lung tung gây chuyện.”

“Rõ ràng mấy hôm trước còn lười quan tâm đến tôi, giờ lại giả vờ làm anh trai tốt.” Ninh Duy Ngọc bực bội gạt tay ra, lầm bầm không ngớt.

“...”