Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 27


Ở một mức độ nào đó, đám đàn em đúng là vô tình đoán đúng được sự thật.

[Cảnh báo! Độ phù hợp với nhân vật không đạt yêu cầu! Cảnh báo! Việc yêu thích học tập không phải là thiết lập nhân vật! Xin hãy tuân thủ…]

Ninh Duy Ngọc phớt lờ cảnh báo, chỉ tay chỉ đạo đám đàn em: “Các cậu biết tôi và Cừu Khang có mâu thuẫn đúng không? Thế có biết bên hắn có mấy đứa điểm cao hơn các cậu không? Tôi không cho phép các cậu bị chúng nó vượt mặt, mất mặt lắm, tất cả đi học hết cho tôi!”

Cậu hơi ngẩng cằm, ra lệnh một cách hết sức đương nhiên, mang phong thái ngang ngược và kiêu ngạo quen thuộc.

Dường như nhân vật đã được khớp trở lại một cách hoàn hảo.

[……]

Âm thanh điện tử vừa nói được một nửa bỗng dừng lại, chỉ còn lại tiếng xì xì của dòng điện.

Lôi Nhạc và người anh em bên cạnh nhìn nhau ngơ ngác một lúc rồi bừng tỉnh giữa lời quở trách của Ninh Duy Ngọc.

“Đúng rồi! Làm sao bọn mình có thể để thua đàn em của Cừu Khang được chứ? Đại ca đúng là nhìn xa trông rộng!”

Hai người nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương thấy được sự thông suốt và quyết tâm.

“Đi nói cho những người khác biết yêu cầu này, nghe rõ chưa?”

“Rõ!”

Ninh Duy Ngọc hài lòng nhìn đám đàn em bị mình dụ dỗ thành công, vừa nghêu ngao hát một bài không ra giai điệu vừa quay lưng về ký túc xá.

Không bao lâu sau, ngày kiểm tra đầu năm cũng đến.

Tại trường trung học Ngải Sắt Luân, kỳ thi đầu năm được tổ chức vào thứ Sáu tuần đầu tiên, với tất cả các môn thi gói gọn trong một ngày.

Không khí này khá giống với các trường phổ thông khác ở lớp 12, đầy bận rộn và căng thẳng, chỉ tập trung vào bài vở và thi cử.

Sáng thứ Sáu.

Ninh Duy Ngọc không mang theo gì bước vào lớp 17. Khác hẳn với những lớp học mà cậu đi ngang qua trên đường tới đây, không khí lớp 17 lại đầy tiếng ồn ào vui đùa.

Không có chút căng thẳng hay vội vã của việc ôn bài trước giờ thi, chỉ có một vài học sinh lẻ tẻ bịt tai tập trung đọc sách.

Đúng là cái lớp đội sổ danh bất hư truyền.

Chiếc bàn của Ninh Duy Ngọc đã được đám đàn em lau chùi sạch bóng, trên ghế còn cẩn thận đặt một chiếc gối tựa, rõ ràng họ đã thấu hiểu rất rõ thói quen của cậu.

“Hôm nay thi như thế nào?” Cậu thờ ơ hỏi.

“Hình như môn đầu là Văn.” Lôi Nhạc nói không chắc chắn lắm, liền quay đầu nhìn bảng thông báo ở cuối lớp.

“Để em xem… Mẹ kiếp! Lịch thi đâu mất rồi!”

Tấm bảng thông báo ở cuối lớp vốn dán đầy thông tin nay đã bị xé sạch, thay vào đó là một bức vẽ nguệch ngoạc hình mặt quỷ trông rất nham nhở. Điều đáng nói, hình vẽ lại hướng thẳng về phía chỗ ngồi của Ninh Duy Ngọc như có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Mấy cái thông báo có gì mà phải xé chứ… Còn cái mặt quỷ ngu xuẩn này nữa, thằng nào vẽ hả?” Lôi Nhạc tức giận, xắn tay áo chuẩn bị đi tìm thủ phạm.

Ninh Duy Ngọc liếc qua hình vẽ, khinh thường quay lại.

Cậu tùy tiện kéo một bạn học ngẫu nhiên trong lớp lại hỏi: “Sắp thi môn gì?”

“Hả? À, à… thi Văn và Anh .”

Cậu bạn tròn trịa tên Tào Cự giật mình phản xạ trả lời ngay, còn nhiệt tình giải thích thêm: “Chiều là Khoa học tự nhiên, tối thi Toán. Còn cái bảng thông báo bị xé, tớ không biết là ai làm đâu .”

“Không biết à?” Ánh mắt của Ninh Duy Ngọc híp lại, mang theo chút đe dọa.

“Đúng, đúng, xin lỗi… Tớ thực sự không biết.”

Tào Cự cố gắng co người lại như thể muốn giấu đi lớp mỡ bụng, hy vọng giảm bớt sự chú ý.

“Haizz, nhìn nguyên chủ dọa người ta thành ra thế này.”

Ninh Duy Ngọc phất tay, ý bảo cậu ta im lặng, động tác mang theo vẻ khó chịu và khinh thường, nhưng không có lời quát tháo hay chửi bới như Tào Cự lo sợ.

Sau khi trấn an cậu bạn tròn trịa, cậu kéo lại Lôi Nhạc đang giận dữ muốn xông đi: “Đi đâu đấy? Lo mà chuẩn bị thi cho tôi.”

Cậu liếc nhìn về phía sau lưng mình, nhếch môi cười khẩy: “Kẻ vô dụng thì chỉ biết chơi mấy trò bẩn thỉu sau lưng thôi.”