Xuyên Thư: Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Vuốt Ve Lông Xù

Chương 26

Ninh Duy Ngọc thong thả bước dọc con đường trong trường trở về ký túc xá, hai tên đàn em một trái một phải đi theo sau lưng cậu.

Hồi tưởng lại trong căng-tin vừa rồi, Ân Thương với biểu cảm khó đoán đã nhìn chằm chằm cậu một lúc, sau đó lạnh lùng quay người rời đi chẳng nói rõ có giúp cậu viết kiểm điểm hay không.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Ninh Duy Ngọc hơi cong lên, cậu mỉm cười với tâm trạng khá vui vẻ.

Không đồng ý cũng chẳng sao, Ân Thương miệng thì bảo sẽ không nghe lời cậu nhưng không phải vẫn ngoan ngoãn đứng lại đó hay sao.

Huống chi, tiến độ nhiệm vụ không thể giả được.

Rõ ràng là bữa ăn đó đã khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn mà.

Nghĩ vậy, Ninh Duy Ngọc cảm thấy “ma vương cố chấp” Ân Thương trong tương lai còn khá dễ thương, mà trong sự dễ thương đó lại pha chút bi thương khiến người khác xót xa.

Lần tới phải tìm cách đổi cho hắn một chiếc thẻ ăn mới, đứa trẻ còn đang trong tuổi phát triển, không thể thiếu dinh dưỡng được. Nghĩ đến đây, tâm trạng Ninh Duy Ngọc càng thêm thoải mái.

“Đại ca, hình như anh đang rất vui nhỉ, dạy dỗ Ân Thương thế nào rồi?” Lôi Nhạc đưa tay gãi mái tóc tím của mình, dò hỏi tâm trạng của đại ca.

Khi ăn cơm, bọn đàn em đều tự giác lui ra một góc xa đủ để không làm phiền, nhưng vẫn có thể xuất hiện kịp lúc nếu cần. Vì vậy, họ chẳng biết hai người kia đã nói gì, chỉ nghĩ Ninh Duy Ngọc đang “giáo huấn” Ân Thương.

Bỗng dưng câu nói của Ân Thương vang lên trong đầu cậu: “Tôi không phải là những con chó ngoan ngoãn của anh.”

Bước chân của Ninh Duy Ngọc thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

Nếu là nội dung trong nguyên tác, những tên đàn em này thực sự sẽ trở thành lũ chó săn làm chuyện xấu không kiêng nể gì vì cậu.

Còn hiện tại? Tốt hơn hết là cho chúng đi học hết đi.

“Sao? Đại ca làm việc còn phải báo cáo với các cậu à?” Ninh Duy Ngọc nhướng mày, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Lôi Nhạc một cái.

“Không dám không dám! Đại ca, gần đây có việc gì cần bọn em làm không ạ?”

Rất tốt, rất tích cực, rất chủ động.

Ninh Duy Ngọc dừng bước, xoay người nửa vòng đối mặt với đám đàn em, rồi đột nhiên ném ra một câu hỏi chẳng liên quan gì đến chủ đề trước đó.

“Hai đứa thành tích học tập thế nào?”

Lôi Nhạc trố mắt suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Em… chắc môn Văn tạm ổn, còn lại thì tệ lắm.” Nói rồi, cậu ta huých khuỷu tay vào cánh tay người anh em bên cạnh: “Hoành Tử hình như môn Sinh có thể được ba mươi điểm, còn các môn khác thì khó nói, đúng không Hoành Tử?”

Ninh Duy Ngọc hỏi tiếp: “Những người khác thì sao?”

Lôi Nhạc vắt óc nhớ lại một hồi rồi đáp: “Những người khác á? Để em nghĩ xem… Hình như đa số chỉ được tổng điểm hai, ba trăm là cùng. Nhưng mà cũng có vài anh em trước đây học khá ổn, còn bây giờ thì em không rõ lắm.”

Lúc này, Lôi Nhạc vẫn chưa hề nhận ra những ngày tháng “sóng gió” nào đang chờ đợi phía trước, vẫn ngây ngô hỏi tiếp: “Đại ca, sao tự nhiên lại hỏi tụi em chuyện này?”

“Không phải các cậu vừa hỏi còn việc gì cần làm à?” Ninh Duy Ngọc khẽ mỉm cười với bọn đàn em: “Có việc, tất cả đi nghe giảng và làm bài tập cho tôi. Từ giờ đến kỳ thi tới, thứ hạng của các cậu phải cao hơn kỳ trước.”

Đàn em: “???”

Theo tính cách của đại ca, họ cứ nghĩ lần này cũng sẽ là mấy nhiệm vụ như xé sách của học sinh giỏi hay nhốt người ta vào nhà vệ sinh.

Kết quả là gì? Học tập và thi cử?

Đại ca bá chủ trường học này chẳng lẽ bị ai đó đoạt xác rồi hả?