Vì thế, cậu sẵn lòng thử nghiệm các cách thức khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không bài xích việc Ân Thương khám phá về mình. Trong quá trình này, dù có vấn đề thì sao? Chẳng phải cậu vẫn có thể giải quyết đó sao.
Huống hồ, Ân Thương chẳng phải bên ngoài vẫn ngoan ngoãn để mặc cậu trêu chọc đó à.
Hệ thống ngập ngừng: [Nhưng mà…]
“Dù sao tôi cũng không phá vỡ thiết lập nhân vật, không có ‘nhưng mà’ gì hết.” Ninh Duy Ngọc không còn kiên nhẫn để giải thích, tùy tiện nói: “Nếu còn có lý do nào khác, thì chính là vì tôi quá đẹp trai.”
Hệ thống: [Được… được thôi.]
Trong lúc một người một hệ thống còn đang trò chuyện, âm thanh thông báo nhiệm vụ bỗng vang lên: [Đinh, tiến độ nhiệm vụ chính tăng thêm.]
Khác với hai lần thông báo trước, lần này không có bất kỳ nội dung nhiệm vụ nào được hệ thống phán định.
Hệ thống: [??!!]
Ninh Duy Ngọc cũng ngẩn người trong chốc lát, sau đó bật cười: “Ồ, thấy chưa, có lẽ là vì tôi thật sự quá đẹp trai hoặc bản thân hắn cảm thấy cuộc sống của mình được cải thiện rồi.”
Hệ thống cảm thấy chấn động mạnh.
Ký chủ không hổ là lựa chọn duy nhất! Đúng là một người mạnh mẽ!
Ninh Duy Ngọc nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, đặt đôi đũa lên chiếc đĩa trống không.
Ân Thương vẫn đứng ở bên bàn giữ nguyên tư thế đó, nghe thấy động tĩnh Ninh Duy Ngọc đứng dậy, hắn quay đầu lại.
Ninh Duy Ngọc khen ngợi: “Ngoan lắm.”
Giọng điệu ấm áp, đầy vẻ hài lòng như đang dỗ dành một chú cún con.
Người này luôn mang theo những bộ dáng hỗn xược, luôn dễ dàng khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt nhất trong người khác.
Ân Thương nhẹ nhàng ấn các khớp ngón tay của mình.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cũng không có gì to tát, chỉ là vụ đánh nhau cần viết kiểm điểm, cậu viết giúp tôi đi.” Ninh Duy Ngọc vung nắm đấm trước mặt Ân Thương: “Nghe rõ chưa?”
Cú vung tay này khác hẳn với lúc cậu đánh nhau với Cừu Khang ngày đó, mặc dù bây giờ cũng là giơ nắm đấm nhưng động tác mềm nhũn, chẳng có chút uy hϊếp nào.
“Tôi không có nghĩa vụ phải viết giúp anh.”
Ân Thương đưa tay bắt lấy bàn tay đang quơ loạn xạ của Ninh Duy Ngọc ép xuống.
Cổ tay mảnh khảnh, một tay của hắn bao phủ hết mà vẫn thừa.
“Đàn anh, tôi không phải là những con chó ngoan ngoãn nghe lời của anh.” Ân Thương buông tay khẽ nói.
Người này đáng lẽ nên bị giam cầm thật chặt, tất cả những việc làm hỗn xược của cậu đều phải được trả lại từng chút một.
Dù cậu có cầu xin thế nào, dù trong mắt cậu tràn đầy nước mắt cũng không được phép mềm lòng dù chỉ một chút.
Ân Thương khẽ nghiến hàm răng sắc nhọn của mình.
Đó mới là hình phạt thích đáng cho một kẻ đáng ghét như cậu.
Toàn bộ khuôn viên trường được bao phủ trong ánh nắng ấm áp, mang theo sự tĩnh lặng đặc trưng của buổi chiều.