Ân Thương bỗng nhiên rất muốn biết, khi làm những việc này đàn anh đang nghĩ gì trong đầu.
Ân Thương mím môi cầm khay đồ ăn đứng dậy, hắn lặng lẽ đứng tại chỗ vài giây rồi xoay người định rời đi.
"Đứng lại." Ninh Duy Ngọc, người vẫn đang từ tốn nhai kỹ từng miếng thản nhiên gọi lại: "Đi đâu thế? Ăn xong còn có chuyện muốn nói với cậu."
Ân Thương nhìn chằm chằm vào mái tóc mềm mại đen nhánh của cậu, bình thản đáp: "Anh có thể nói bây giờ."
"Không." Ninh Duy Ngọc bật cười khẽ, ánh mắt lướt qua cậu đầy thách thức: "Cậu dám đi thử xem?"
Lời nói ngang ngược.
Nhưng một lần nữa, Ân Thương lại trái với lý trí của mình mà dừng bước.
Ánh mắt sâu thẳm của Ân Thương dõi theo Ninh Duy Ngọc, người vẫn điềm nhiên ăn phần thức ăn ít ỏi trong khay không nói lời nào.
Trong đầu, Ninh Duy Ngọc gọi hệ thống: "Ở đó không? Trong cửa hàng điểm tích lũy của nhân viên có thứ gì giúp tăng sức hấp dẫn của thức ăn hoặc cải thiện cảm giác thèm ăn không?"
[Có đấy, nhưng số dư điểm của ký chủ không đủ đâu.]
Ninh Duy Ngọc liếc nhìn phần thức ăn nhạt nhẽo của mình: "Không thể mua chịu à?"
[Cái này... cần báo cáo với cấp trên một chút.] Hệ thống rụt rè.
"Thôi bỏ đi." Ninh Duy Ngọc nhếch mép: "Đợi mấy người báo cáo xong, chắc hôm sau cơm cũng nguội hết rồi."
Hệ thống lặng lẽ tắt tiếng vài giây, rồi lại e dè lên tiếng: [Ký chủ, cách cậu đối xử với nam chính thế này, thực sự không có vấn đề gì chứ?]
Những lần xung đột trước đây, dù bề ngoài giống như gây chuyện nhưng thực tế đều giúp Ân Thương giải quyết vấn đề.
Còn lần này… hệ thống phân tích mãi mà chỉ thấy lợi ích duy nhất mà nam chính nhận được là bữa ăn đầy đủ hiếm hoi ấy.
"Chắc là không sao, mà nếu có thì xử lý cũng được thôi." Ninh Duy Ngọc nhướng mày: "Hệ thống các cậu không có tiêu chuẩn đánh giá nhiệm vụ à? Sao phải hỏi tôi?"
[Đây là lần đầu tôi đi làm, không quen lắm.] Giọng hệ thống mang theo chút xấu hổ: [Việc đánh giá tiến độ nhiệm vụ đều do hệ thống chính kiểm tra phân tích cả.]
Ninh Duy Ngọc: "..."
Cái "Cục Xuyên Thư" này thực sự đáng tin không đây?
Hệ thống cảm nhận được nỗi xấu hổ gấp đôi từ sự im lặng của ký chủ. Sau khi suy ngẫm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được sự tò mò khẽ hỏi: [Ký chủ, tại sao cậu lại nghĩ như vậy là không có vấn đề gì?]
Ninh Duy Ngọc trả lời trong ý thức: “Những hành động lần này chủ yếu là muốn thử xem, trong khi vẫn duy trì được nhân cách nhân vật, làm cách nào để tạo ra sự tương tác nhiều nhất để hoàn thành nhiệm vụ. Có xảy ra vấn đề hay không không quan trọng, vốn dĩ cũng chỉ là đang thử nghiệm sai sót.”
Hệ thống vừa chăm chú lắng nghe vừa ghi chú: [Sau đó thì sao?]
Ninh Duy Ngọc tiếp tục nói trong ý thức:
“Còn về phần Ân Thương…”
Khi đọc nguyên tác, cậu đã đặc biệt ngưỡng mộ và thích nhân vật Ân Thương, hiểu biết của cậu về nhân vật này cũng vượt xa các nhân vật khác. Dù sau khi xuyên sách, có một vài chi tiết không giống với nguyên tác, thậm chí có những điểm khiến cậu khó hiểu, nhưng theo quan sát của cậu, tính cách tổng thể của Ân Thương vẫn phù hợp với nguyên tác.
“Hắn không tin tưởng bất kỳ ai, những gì tôi làm cho đến hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể khiến hắn nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không thể khiến hắn mở lòng tiếp nhận tôi. Hắn quen với việc kiểm soát mọi thứ, hiện tại chưa rời đi tám phần là đang thử tôi. Thấy chưa? Hiện giờ chúng tôi đang chơi trò thử qua thử lại, chỉ là tôi vì lý do cá nhân có hơi thiên vị hắn một chút.”
“Hắn là kiểu người cố chấp, thực thi cực kỳ quyết liệt, tham vọng ngút trời, thù dai như rắn độc. Đối với mục tiêu mà hắn coi trọng, hắn có thể dốc toàn bộ sức lực để đạt được.”
Không lý do gì cả, Ninh Duy Ngọc chính là rất thích Ân Thương. Dù tính cách của hắn trong mắt người bình thường có phần cố chấp và u ám thì cậu cũng không ngại.