Phản ứng của cơ thể thì không thể giấu được, hơn nửa tháng không được ăn thịt, trong khi bản thân đang ở độ tuổi phát triển, yết hầu của Ân Thương khẽ nhấp nhô một cách khó nhận ra.
Đối diện, khóe mắt hơi xếch của Ninh Duy Ngọc ánh lên sự chế nhạo rõ ràng.
“Ăn đi chứ.”
Nhìn quanh nhà ăn, hầu hết học sinh đã ăn xong và về ký túc xá nghỉ trưa, trong góc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ninh Duy Ngọc cong khóe môi thúc giục: “Nhanh lên nào.”
Ngón tay thon dài của Ân Thương khẽ đặt lên mép bát, ánh sáng ấm áp từ đèn hắt vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhưng không hề làm giảm đi sự lạnh lẽo bên trong.
Ngay lúc này, Ân Thương đã có dáng dấp của một kẻ lạnh lùng, trầm uất và khó đoán như sau này trong truyện. Ánh mắt đó khiến người ta dễ dàng hoang mang, cảm giác như hắn sẽ kéo họ xuống đáy biển sâu bất cứ lúc nào.
Nhưng Ninh Duy Ngọc chẳng hề nao núng, thậm chí còn nghiêng người về phía trước nhìn thẳng vào mắt Ân Thương: “Ân Thương, ăn hay không? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé.”
Giọng điệu cố ý nhẹ nhàng khiến câu nói nghe có vẻ dịu dàng, nhưng ai cũng nhận ra sự kiêu ngạo và chế giễu trong đó.
Ân Thương dán mắt vào gương mặt gần trong gang tấc của Ninh Duy Ngọc, một lúc lâu sau, hắn bất ngờ đưa tay lên cầm lấy đũa chậm rãi gắp một miếng thịt mỡ nạc cân đối.
Trong suốt quá trình, ánh mắt Ân Thương không rời khỏi đôi mắt sáng ngời của Ninh Duy Ngọc. Cùng lúc đó, cặp răng nanh sắc bén của hắn nhẹ nhàng cắn lấy phần thịt nạc giòn rụm ở mép ngoài.
Lẽ ra hắn nên tức giận, lẽ ra hắn nên đứng dậy rời đi ngay lập tức.
Thực tế, hắn đã rất lâu không được ăn thịt, xương cốt đang phát triển của hắn vì thiếu dinh dưỡng nên mỗi ngày đều âm ỉ đau nhức.
Nhưng lý do đó không đủ để hắn cúi đầu trước người khác.
Hắn chỉ là… bỗng nhiên muốn hiểu thêm một chút.
Yết hầu Ân Thương khẽ chuyển động khi nuốt miếng thịt xuống, gương mặt vẫn không biểu cảm nhưng trong đầu lại đang mơ hồ suy nghĩ.
Người trước mắt này rõ ràng lúc nào cũng hỗn xược, từng lời nói, từng ánh mắt đều đầy vẻ ngạo mạn và chế nhạo. Nhưng lạ thay, dường như ẩn sâu trong đó luôn thoáng hiện một chút quan tâm khó nhận ra.
Giống như một con mèo nghịch ngợm, vừa cào người một cái đau điếng, lại vừa nũng nịu kêu "meo meo" đầy đáng yêu.
Rồi sẽ có ngày hắn hiểu được.
Ân Thương hạ mắt xuống, tiếp tục gắp thêm đồ ăn trong khay.
Nếu đàn anh không chịu nói, vậy thì… cứ trói lại mà hỏi.
Dù là con mèo bất trị đến đâu, khi bị xách lên bằng lớp da gáy thì nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận, phải không?
---
Ninh Duy Ngọc nhìn Ân Thương đang cúi đầu im lặng ăn thịt, trong lòng bỗng dâng lên chút thương cảm.
Cậu nhóc đáng thương, đói lâu rồi nhỉ.
Sau khi nhìn thêm vài giây, Ninh Duy Ngọc thu ánh mắt về rồi bắt đầu ăn phần đồ ăn của mình.
Cậu đã gắp phần lớn các món mặn cho Ân Thương, phần còn lại chỉ chiếm một góc nhỏ trong khay.
Thật ra cậu vốn là một người khá kén ăn vì được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không đến mức khó tính như những gì vừa thể hiện.
Lý do cậu chỉ để lại ít đồ ăn như vậy là vì cái cơ thể yếu ớt sau trận đánh nhau vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Thêm vào đó, đêm qua cậu bị Ninh Tích Sâm ép uống một bát thuốc Đông y đắng đến kinh khủng, khiến bây giờ chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào.
Cả hai người đều ăn rất yên tĩnh, tiếng lách cách của dụng cụ ăn uống vô tình làm góc nhà ăn này thêm phần hài hòa.
Ân Thương ăn nhanh nhưng vẫn rất gọn gàng. Chỉ chưa đầy mười phút, hắn đã đặt đũa xuống, cảm giác no bụng và thỏa mãn hiếm hoi sau một thời gian dài khiến ánh mắt hắn trở nên dịu đi đôi chút khi nhìn sang Ninh Duy Ngọc.
Chàng thiếu gia nhỏ lúc này đang ăn uống một cách chậm rãi và điềm tĩnh, phần ăn của cậu rất ít và mỗi miếng đều được nhai rất kỹ. Kẻ thường ngày ngạo mạn, bất trị giờ đây lại toát lên vẻ thanh nhã kỳ lạ. Hàng mi cong rợp xuống tạo thành một bóng mờ nhỏ, khiến cả gương mặt vốn đã đẹp đẽ của cậu thêm phần ngoan ngoãn, dễ chịu.
Ân Thương không thể phủ nhận, Ninh Duy Ngọc thực sự sở hữu một gương mặt mà người khác khó có thể khắt khe hay trách móc.
Sự tương phản hoàn mỹ giữa vẻ ngoài tinh tế mong manh và khí chất rực rỡ ngạo nghễ được hòa quyện trọn vẹn trên người cậu.
Trước đây Ân Thương chưa từng chú ý đến việc Ninh Duy Ngọc lại xinh đẹp đến vậy, nhưng kể từ đầu học kỳ mới, cậu giống như được truyền một luồng sinh khí hoàn toàn khác, rực rỡ và nổi bật đến mức khó có thể lờ đi.