“Thật không thật không? Đàn anh Quý thật sự sẽ quay phim ở trường mình à!”
“Phần cuối của phim mới nghe nói chỉ có thể quay ở trường chúng ta, chắc chắn rồi.”
“Hu hu hu, Quý Kiến Thanh đẹp trai quá đi mất.”
“…”
Sáng thứ Hai, khi giờ đọc bài buổi sáng gần kết thúc Ninh Duy Ngọc mới ung dung bước vào lớp 12A17. Trong lớp hoàn toàn không có chút khẩn trương nào của học sinh cuối cấp, đa số đều đang ồn ào trò chuyện.
Ngay khi cậu bước vào, tiếng ồn trong lớp lập tức nhỏ dần, đồng thời vô số ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ đều đổ dồn về phía cậu.
Ninh Duy Ngọc không hề để tâm đến ánh mắt của những người phàm này, tâm trí cậu vẫn đang suy nghĩ về cái tên vừa nghe thấy.
Quý Kiến Thanh.
Nếu cậu không nghe nhầm, đây chắc hẳn là một trong những nhân vật phụ quan trọng trong nguyên tác, anh là học trưởng mấy khóa trước của họ và cũng là tương lai của làng giải trí với danh hiệu Ảnh đế đình đám.
Để cậu nhớ xem… Theo dòng thời gian hiện tại, nguyên chủ đã từng gặp Quý Kiến Thanh một lần.
Ba tháng trước khi Quý Kiến Thanh về trường cũ thăm thầy cô thì tình cờ gặp phải nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại coi anh là một kẻ thấp hèn làm nghề diễn xuất, không chỉ sỉ nhục anh mà còn dùng mối quan hệ của mình để phá hủy kịch bản mà anh đang tham gia.
Khi đó, Quý Kiến Thanh vẫn chỉ là một diễn viên mới vào nghề, xuất thân từ gia đình nghèo khó, không mối quan hệ, không hậu thuẫn nên anh đành cắn răng chịu đựng sự ức hϊếp đó.
Về sau, khi nguyên chủ “đi lãnh cơm hộp”, Quý Kiến Thanh đã góp một phần không nhỏ để tiễn cậu lên đường.
Ninh Duy Ngọc thật sự không hiểu nổi nguyên chủ làm thế nào mà lại tích lũy được nhiều “kỹ năng tìm đường chết” đến thế.
Cậu vừa bước vào lớp chưa được bao lâu thì một nam sinh dáng người nhỏ lẽo đẽo theo sau cũng vào lớp.
Bạn cùng bàn với cậu nam sinh này là cô gái tóc mái ngang đã từng khinh thường hành vi bắt nạt của Ninh Duy Ngọc, đang tò mò nhìn bạn mình hỏi: “Trương Kha, sao hôm nay cậu đến trễ thế?”
Nói xong, cô lại lo lắng bổ sung: “Với cả lần thi đầu năm này sao cậu lại tụt xuống có bốn trăm điểm thế? Đây không giống cậu chút nào.”
Nam sinh tên Trương Kha mặt đầy khó chịu, bực bội buông một câu: “Tôi muốn thi bao nhiêu điểm thì thi, liên quan gì đến cậu? Lưu Đồng, cậu đừng có phiền tôi.”
Cô gái tóc mái ngang không dám tin, mắt mở to sững sờ, cô hoàn toàn không ngờ người bạn thường ngày trầm lặng, ôn hòa của mình lại thốt ra những lời thô lỗ như vậy.
Cô đỏ hoe mắt, nói nhỏ: “Sao cậu lại như thế chứ…”
Trương Kha vẫn không chịu thôi, lớn tiếng: “Còn có kẻ thi kém nhất lớp không biết gian lận kiểu gì mà cũng được ba trăm điểm kia kìa! Cậu ta còn chẳng biết xấu hổ, tôi việc gì phải lo!”
Bước chân Ninh Duy Ngọc bỗng khựng lại, cậu từ từ quay người, ung dung bước từng bước đến chỗ nam sinh vừa nói.
Bầu không khí trong lớp vốn ồn ào bỗng trở nên im lặng hoàn toàn, tất cả đều tập trung quan sát màn kịch này. Nhiều ánh mắt mang theo sự nghi ngờ, chế giễu hoặc thờ ơ đồng loạt hướng về phía Ninh Duy Ngọc, nhưng hầu như chẳng có ánh mắt nào thiện cảm.
Ninh Duy Ngọc đứng lại trước mặt Trương Kha, từ trên cao nhìn xuống cậu ta giọng nói lạnh lùng vang lên: “Thằng này, không biết nói thì có thể ngậm miệng. Ông mày đây nâng điểm bằng thực lực đấy, một lần tăng hai trăm điểm thì sao? Còn hơn cái loại thi không tốt mà cứ đi mắng người khác, thấy ông đây nói có đúng không?”
Ngạo mạn, kiêu căng, nhưng cũng đầy tự tin và mạnh mẽ.
Câu đáp trả thẳng thắn không chút do dự của cậu làm đám đông xung quanh bất giác đứng về phía cậu, những ánh mắt nghi ngờ ban đầu cũng từ từ dịu lại, không còn mãnh liệt như trước.
Lưu Đồng chậm rãi chớp đôi mắt đỏ hoe, mặc dù thái độ của Ninh Duy Ngọc vẫn không tốt lắm, nhưng cô cảm giác như cậu đang đứng ra bảo vệ cô.
Điều này… thật khó tin.
Về phần Trương Kha, ngay từ lúc Ninh Duy Ngọc bước đến trước mặt mình, cậu ta đã không thể kiềm chế được cơn ghen ghét trong lòng. Sau khi bị chỉ thẳng mặt mà mắng, ánh mắt cậu ta càng trở nên độc địa.
“Có giỏi thì thi đua với tôi lần tới, tôi chắc chắn sẽ đạp cậu xuống dưới chân tôi!”
Ninh Duy Ngọc nhìn cậu ta như nhìn một con côn trùng nhảy nhót dưới chân, khinh thường đáp: “Không cần thi, cậu không đời nào giỏi hơn tôi.”
Rồi cậu nhếch môi, lạnh lùng nói thêm: “Mà cũng phải hỏi xem cậu có xứng để so với tôi không?”
Trương Kha bị khí thế của Ninh Duy Ngọc đè bẹp, nghẹn lời không đáp lại được, chỉ có thể âm thầm siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ rực như sắp nhỏ ra máu.
Tại sao?
Tại sao đến giờ rồi mà cậu ta vẫn bị cậu đè đầu cưỡi cổ?