Ở giữa hai “quan sai” là những “người” có dáng vẻ khác nhau, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc thẫn thờ, lảo đảo đi, trông chẳng khác nào những cô hồn dã quỷ.
Ôn Bắc Lộc nhìn đám du hồn bên ngoài, cảm thấy khá thân quân.
Dù biết rằng nơi này không phải thế giới kiếp trước của mình, nhưng âm binh địa phủ vẫn đầy đủ như vậy, cô băn khoăn không biết liệu tổ sư gia của mình có còn linh ứng ở đây không.
Cảnh tượng trước mắt vượt quá giới hạn tâm lý của tài xế, anh ta duỗi thẳng cẳng, nhắm chặt mắt rồi ngất xỉu.
Ôn Hướng Dương định ngẩng lên nhìn thì Ôn Bắc Lộc nhanh tay đánh xỉu anh ấy rồi đẩy sang một bên.
Là người duy nhất còn tỉnh táo trong xe, Ôn Bắc Lộc hạ cửa kính, thò đầu ra ngoài và nói: “Kính chào hai vị âm sai, xin lỗi vì chúng ta đi nhầm vào đây, không biết liệu có thể giúp chúng ta quay lại đường dương không?”
Nghe thấy giọng nói của Ôn Bắc Lộc, hơn chục oan hồn đều quay đầu nhìn cô chằm chằm, nhưng vì bị dây xích câu hồn trói buộc nên không thể nhúc nhích.
Vị "quan sai" áo trắng lướt lại gần, không khí lạnh lẽo thấm vào tận xương khi hắn vừa tiếp cận. Ôn Bắc Lộc lập tức niệm chú chống đỡ, đồng thời bảo vệ cả hai người còn lại trong xe.
Nếu là người bình thường mà bị luồng âm khí này tràn qua, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo nhiều năm.
Vị quan sai đội mũ cao có dòng chữ "Nhìn Là Có Tiền", há miệng thè ra lưỡi dài đến nửa mét.
Dù nhìn trang phục quen thuộc, Ôn Bắc Lộc biết đây chỉ là một âm sai bình thường, không phải là Bạch Vô Thường nổi tiếng. Bộ trang phục này có lẽ là đồng phục ở Phong Đô, âm sai nào cũng có thể mặc.
“Thật không ngờ lại có ba hồn sống...” Âm sai áo trắng cúi đầu, cổ vặn vẹo một cách kỳ quái thò vào cửa sổ xe.
“Làm ơn rút cái lưỡi vào giùm đi.” Ôn Bắc Lộc chịu không nổi, nhăn mặt nhắc nhở.
Giữ vệ sinh sạch sẽ được không, nước dãi sắp nhỏ vào trong xe rồi.
Âm sai áo trắng với khuôn mặt trắng bệch không chút máu, mắt liếc một vòng, đưa ra yêu cầu: “Đưa các ngươi về dương gian cũng được, nhưng có lợi ích gì cho ta đây?”
Ôn Bắc Lộc hiểu ngay, Phong Đô vốn coi trọng lễ vật, chủ nghĩa quan liêu rất nghiêm trọng, muốn nhờ cậy chuyện gì mà không có quà cáp thì không được.
Cô lấy ra tờ giấy vàng cuối cùng trong túi, nhanh tay xếp thành ba thỏi vàng giấy rồi đốt.
“Đây là tiền đặt cọc, khi ta về thủ đô sẽ đốt cho ngài hai mươi thỏi vàng thật.”
Âm sai áo trắng ôm mấy thỏi vàng, nhìn kỹ rồi ngạc nhiên thốt lên: “Ồ... vàng giấy này chất lượng tốt thật.”
Phong Đô không phải loại tiền nào cũng dùng được. Tiền giấy bình thường chất lượng thấp, dù đốt xuống âm giới cũng khó lưu thông, nên nỗi lo lạm phát ở cõi âm mà con người thường nghĩ đến là không tồn tại.
“Hai mươi thỏi không đủ, ta muốn hai trăm thỏi!” Âm sai áo trắng lập tức đòi thêm.
“Không có đâu, đừng tưởng ta không biết các ngài gặp hồn sống là phải đưa về dương gian. Còn lằng nhằng nữa, ta sẽ đến Thành Hoàng Ty địa phương báo cáo, đến lúc đó ngài một xu cũng không nhận được!” Ôn Bắc Lộc nghiêng mắt nhìn hắn.
Âm sai áo trắng lưỡng lự ngoài xe. Hắn cảm thấy cô gái này có phần tà môn, người thường mà thấy âm sai phải sợ hãi, đằng này cô lại dám trả giá.
Cuối cùng hắn cân nhắc và đáp: “Vậy được, nhưng ba ngày sau mà ta không nhận được vàng, ta sẽ tự đến tìm ngươi!”