Ưm, sau này mỗi tháng có thể tăng thêm tiền tiêu vặt.
“Đã biết.” Ôn Bắc Lộc đành đồng ý.
Quan hệ giữa cô và nhà họ Ôn phức tạp, khó mà phân rõ, hơn nữa còn có nhà họ Mạnh dính dáng vào.
Nhà họ Mạnh muốn liên hôn, vị hôn phu của nguyên chủ luôn giữ thái độ hờ hững. Lần này khi biết cô không phải con ruột nhà họ Ôn, họ có lẽ càng muốn đổi người hơn.
Nếu có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Mạnh, từ bỏ cuộc hôn nhân này thì không còn gì tuyệt vời hơn.
Ôn Hướng Dương cùng tài xế lái xe từ sân bay đến thẳng trấn Ô Sơn, giờ đây họ chuẩn bị quay về sân bay.
Từ thị trấn lên thành phố mất khoảng hai giờ lái xe.
Trên xe, Ôn Bắc Lộc nhắm mắt, trông như thϊếp ngủ nhưng thực ra đang sắp xếp ký ức của nguyên chủ.
Sau khi sắp xếp lại phần lớn ký ức, Ôn Bắc Lộc mới hiểu vì sao Ôn Hướng Dương phải cất công lặn lội từ thủ đô đến tận Ô Sơn chỉ để trấn an cô ấy.
Nguyên chủ đã hưởng thụ tình yêu thương của nhà họ Ôn hơn hai mươi năm, không chỉ có cuộc sống ưu việt mà còn hình thành tính khí bướng bỉnh. Nếu để cô ấy biết cha mẹ nhà họ Ôn tìm về một người chị gái, chắc chắn sẽ tức giận, gây náo loạn khắp nhà, khiến mọi chuyện trở nên khó coi.
Nhưng có một điều kỳ lạ, trong ký ức của nguyên chủ, hình như là từ năm mười sáu tuổi khi nhà họ Ôn phát triển lớn mạnh hơn, cô ấy chuyển trường đến trường cấp ba số một ở thủ đô, tính cách của cô ấy dần trở nên nóng nảy, dễ giận, hay gây chuyện.
Trước đó, cô ấy học giỏi, sống tự lập, đoàn kết với bạn bè, kính trọng thầy cô, ở mọi mặt đều là một cô gái dịu dàng.
Dù vậy… ký ức này chỉ là của nguyên chủ, ít nhiều sẽ có những ấn tượng chủ quan, không thể coi là tiêu chuẩn tuyệt đối.
Trong lúc Ôn Bắc Lộc đang suy nghĩ, Ôn Hướng Dương ngồi cạnh tranh thủ xử lý công việc trên laptop.
Tài xế chuyên tâm lái xe. Trên con đường từ Ô Sơn lên thành phố sẽ đi qua một cây cầu lớn bắc qua sông. Con đường này anh ta không thường đi, nhưng qua cầu là sắp đến thành phố, nên anh ta thả lỏng hơn.
Không ngờ lúc xe vừa lên cầu, cây cầu bỗng chốc xuất hiện một ảo ảnh mờ ảo, như có hai lớp chồng lên nhau.
Sau khi xe lên cầu, các xe hai bên dần thưa thớt, bầu trời âm u, đường bao phủ trong màn sương dày, thậm chí khó mà nhìn thấy rõ đường đi.
Ôn Hướng Dương ngẩng lên, giật mình nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ: “Khi nào thì có sương mù thế này?”
Lúc này, tài xế cũng nhận thấy sự bất thường, trán anh ta toát mồ hôi lạnh. Cây cầu này bình thường chỉ đi mất khoảng hai phút, nhưng giờ đã hơn mười phút mà dường như họ vẫn đang ở trên cầu.
“Cậu… cậu Ôn…”
Giọng tài xế run rẩy, con đường phía trước càng đi càng tối, hai bên cầu treo đầy những chiếc l*иg đèn đỏ kỳ lạ.
Không phải ngày lễ tết gì, treo l*иg đèn đỏ như thế này thật quá dị thường.
Cuộc đối thoại của hai người đánh thức Ôn Bắc Lộc khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Các anh đã đi nhầm đường rồi.”
“A!” Tài xế càng sợ hãi hơn.
Ôn Hướng Dương lại nhẹ nhàng vỗ đầu Ôn Bắc Lộc, bảo cô im lặng, rồi cầm lấy điện thoại: “Để anh xem bản đồ… Ủa… hình như không có tín hiệu.”
Lúc này, từ xa bỗng xuất hiện một đoàn người đi tới, đi hai bên đội ngũ là hai người một trắng một đen, đội mũ cao, mặc quan phục, tay cầm dây xích câu hồn – trông không khác gì hình ảnh quen thuộc trong văn hóa dân gian Trung Quốc.