“Cứ yên tâm, đưa tên của ngài đây, đến lúc đó ta sẽ không quên phần của ngài.”
Ôn Bắc Lộc không lo bị hắn tìm đến. Cô cảm thấy những âm sai này “thân quen” vì tổ sư gia của môn phái cô chính là Bắc Âm Đại Đế ở Phong Đô, nên cũng xem như là “họ hàng xa”. Cô sẵn sàng nhượng bộ một chút, nhưng nếu hắn quá đáng thì cô sẽ cho nếm thử uy lực của thiên lôi.
“Vậy được, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn.”
Âm sai áo trắng cất vàng vào túi, rút ra một chiếc quạt và phẩy nhẹ một cái, lập tức âm phong rít lên.
Cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo, rồi một giọng nói rõ ràng vang lên bên tai Ôn Bắc Lộc, là âm sai vừa cho cô biết biệt hiệu của hắn ở âm phủ để tiện cho việc đốt vàng sau này.
Chỉ trong chớp mắt, chiếc xe đã trở lại đầu cầu ban đầu.
Gió nhẹ thổi qua, cảnh vật tươi đẹp, tiếng còi xe bíp bíp giục giã vang bên tai.
Ôn Bắc Lộc đánh thức hai người trong xe: “Tôi đã nói đi đường cẩn thận, sao lại ngủ hết thế này?”
“Cái này... tôi hình như vừa thấy... thấy...” Tài xế dụi mắt, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Ôn Hướng Dương cũng cảm thấy kỳ lạ, cúi xuống nhìn điện thoại, định vị dẫn đường bị hỏng lúc nãy giờ đã hoạt động bình thường trở lại.
Với kinh nghiệm của người đã rèn luyện nhiều năm trong công ty, Ôn Hướng Dương bình tĩnh nói, không nhắc gì thêm về chuyện vừa rồi: “Lái xe đi.”
“Vâng.”
Tài xế vội vàng gật đầu, nổ máy khởi động xe. Trong lòng nghĩ thầm, sau khi tiễn ông Ôn và cô Ôn đến sân bay, mình sẽ đến ngay một ngôi chùa trong thành phố để cầu an.
Chặng đường tiếp theo, mọi việc đều thuận lợi.
Ôn Hướng Dương cùng Ôn Bắc Lộc lên máy bay.
Chuyến bay từ nam ra bắc, ba tiếng sau hạ cánh ở sân bay thủ đô. Đã là cuối tháng sáu, thời tiết phía bắc vô cùng nóng bức, dù đã vào buổi hoàng hôn nhưng không khí vẫn ngột ngạt.
Vừa xuống máy bay, Ôn Hướng Dương đã đặt một chiếc mũ lên đầu Ôn Bắc Lộc: “Đội vào, nếu bị đám antifan của em nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng đấy.”
Ôn Bắc Lộc: “...”
Tin tốt là cô có fan; tin xấu là tất cả đều là antifan.
Ra khỏi sân bay, hai người lên xe của nhà họ Ôn đến đón.
Trên xe, Ôn Bắc Lộc mới biết ngoài cha mẹ nuôi và cô chị vừa được tìm về, ở nhà còn có cụ Ôn và gia đình chú Hai của nguyên chủ.
Nhìn tình thế rầm rộ thế này, rõ ràng là có một trận ác chiến đang chờ cô.
Ôn Hướng Dương lên tiếng nhắc nhở, xác nhận suy đoán của Ôn Bắc Lộc là đúng: “Về đến nhà em đừng để ý đến những gì ông nội và chú Hai nói, mọi việc cứ để anh và cha mẹ lo.”
“Biết rồi.” Cô trả lời qua loa, sau một ngày mệt mỏi, cô thực sự rất kiệt sức.
Biệt thự nhà họ Ôn nằm trong khu nhà giàu nổi tiếng ở thủ đô, bên trong cây cối xanh mát, có giả sơn, suối nước, mỗi căn đều chiếm diện tích lớn với khu vườn rộng vài trăm mét vuông.
Xe chạy vào sân, quản gia dẫn mọi người ra đón.
“Chào mừng cậu chủ, cô chủ về nhà.”
Hai Hàng người giúp việc cúi chào đều tăm tắp.
Ôn Bắc Lộc: “...”
May mà cô từng trải nhiều rồi.
Ôn Hướng Dương đã quen cảnh này, anh khẽ gật đầu, dẫn cô vào phòng khách.
Ngay khi bước vào cửa, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Anh Cả, chị dâu, Tiểu Lộc không phải con ruột nhà ta, tôi thấy hai người không cần chăm chút nhiều như vậy. Trước đây Tiểu Lộc tính tình nóng nảy đều là do hai người nuông chiều, tháng nào cũng cho con bé nhiều tiền tiêu vặt như thế. Giờ có thể tiết kiệm lại mà cho Đình Đình, sau này Đình Đình chắc chắn sẽ hiếu thảo với hai người.”