“Cậu à…” Ninh Hi lẩm bẩm, nhếch môi bảo:
“Sao cậu biết anh về?”
Thẩm Điền Châu ngơ ngác chớp mắt: “Không phải anh nói cho ba sao? Không đúng… Sao anh lại về đây?”
Lúc này, cô mới nhận ra điều bất thường.
Một tuần trước, vừa nghỉ đông xong, trước cửa nhà xuất hiện vài chiếc siêu xe đắt tiền. Người ta nói anh họ cô thực ra là con trai của một đại gia bất động sản, bị ôm nhầm từ khi mới sinh.
Năm đó, mẹ của Ninh Hi mang thai tám tháng, cùng chú về quê ăn Tết. Không hiểu sao bị động thai, chưa kịp về đến quê đã sinh con trong một bệnh viện thị trấn.
21 năm trước không như bây giờ. Khi đó điều kiện y tế hạn chế, thị trấn chỉ có một bệnh viện được coi là chính quy.
Trớ trêu thay, hôm đó lại có nhiều người sinh con.
Y tá bận rộn đến mức kiệt sức, ôm nhầm hai đứa bé trai đi tắm và quấn nhầm khăn, dẫn đến việc hai đứa trẻ bị đổi lẫn nhau.
Khi nghe câu chuyện này, Thẩm Điền Châu cảm thấy như có thể viết thành tiểu thuyết. Nhưng sự thật đúng là như vậy. Đại gia bất động sản còn dẫn Ninh Hi đi làm xét nghiệm ADN tới hai lần để xác nhận.
Sau đó, anh họ của cô bị đưa đi, rồi không còn tin tức gì nữa.
Thẩm Điền Châu thực lòng mừng cho anh họ, cảm thấy vui thay Ninh Hi.
Cha mẹ đã mất, những năm qua anh Ninh Hi chỉ có một mình.
Hồi học cấp hai, anh họ ở nhà cô không quá ba tháng thì bị mẹ cô lấy lý do trong nhà không đủ sức nuôi, đẩy sang họ hàng khác.
Đến khi anh họ thi đỗ vào Kinh Đại, mẹ cô mới đi nhờ dì ruột ở thành phố khác nhận cậu về ở cùng. Giờ cậu có thêm ba mẹ giàu có, chắc chắn sau này sẽ không còn khổ như trước.
Ai ngờ, mới qua một tuần…
“Nơi này là nhà anh. Không về đây thì về đâu.” Ninh Hi vòng qua cô bé, đẩy cửa đi vào.
Thẩm Điền Châu quay lại, lặng lẽ theo vào nhà. Cô nhìn cậu đặt túi đồ lên bàn, mở một hộp đồ ăn, bế mèo đen nhỏ ra khỏi ngực và đặt xuống sàn.
Ninh Hi kéo hai chiếc ghế đẩu, một cho cô bé, một cho cậu ngồi xuống. Cậu duỗi chân dài, khoanh chéo, lười biếng nhìn mèo đen ăn. Có gì đó đã thay đổi ở Ninh Hi khiến cô bé cảm thấy anh họ dường như không giống trước.
Thẩm Điền Châu ngồi xuống, quan sát quanh căn nhà nhỏ. Khi thấy mấy chiếc khăn lông phơi dưới mái hiên, cô nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, đôi mắt chợt đỏ lên.
Quay đầu lại, cô hỏi giọng nghẹn ngào: “Họ đối xử không tốt với anh đúng không?”
Cô biết anh họ luôn mong muốn có một gia đình. Lúc được đại gia bất động sản đón đi, cậu tràn đầy hy vọng. Sao mới một tuần mà đã rời bỏ cha mẹ ruột, trở lại căn nhà trống rỗng này?
“…Phiền quá, ăn bữa cơm cũng chẳng được yên.”
Ninh Hi không ngước lên, ánh mắt vẫn dán vào mèo đen nhỏ, nhìn nó ăn ngon lành.
Chợt nhớ tới sáng nay chưa được ăn sủi cảo hấp, cậu quay sang hỏi: “Tối nay có hấp sủi cảo không?”
Thẩm Điền Châu ngẩn người, sau đó vừa lắc đầu vừa gật đầu:
“Rốt cuộc là có hay không?”
“Có sủi cảo chiên. Nhân cải trắng thịt heo.”
“Thế thì cũng được.”
Nhà cậu của Ninh Hi cách đó không xa, chỉ cần đi qua hai con hẻm nhỏ, sang đường lớ lại rẽ trái là thấy ngay tiệm bánh bao của nhà họ Thẩm.
Vợ chồng Thẩm Kiến Hoa mở một tiệm bán đồ ăn sáng, phía sau cửa tiệm là nơi ở của cả gia đình.
Thẩm Điền Châu dẫn Ninh Hi đi vào từ cửa sau. Vừa mới bước vào, đã thấy một đứa bé mập mạp, khoảng mười tuổi, cầm súng nước lao ra, vừa bắn vào chị mình vừa cười khanh khách.
Khi nhìn thấy Ninh Hi, cậu nhóc bỗng dừng lại, hạ thấp mí mắt, lè lưỡi làm mặt quỷ: “Đồ sao chổi!”
“Thẩm Chí Dũng!”
Thẩm Điền Châu lau nước trên mặt, tức giận quát: “Ai dạy em gọi anh họ như vậy?”
“Hừ! Em không có anh họ là đồ sao chổi!”
Thẩm Chí Dũng không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn giơ súng bắn nước phun thẳng vào mặt chị gái.
Khuôn mặt bụ bẫm của thằng bé biến dạng vì cười to, ánh mắt đầy thách thức: “Mau nấu cơm bồi thường cho em đi!”