Tôi Ổn Định Nổi Điên Trong Truyện Máu Chó

Chương 18

“Sao lại không có gì được!”

Nghe hắn nói vậy, bà Ninh càng thêm xót xa, nước mắt như đứt phanh, khóc lớn: “Ôm nhầm con không phải lỗi của chúng ta. Sau khi nhận nó về, chúng ta thiếu thốn gì với nó chứ? Nó lấy quả cầu tuyết ném vào chúng ta còn chưa đủ, lại còn lấy khăn quàng cổ siết cổ An An!”

“Mẹ~”

Ninh Dịch An ngồi trở lại bên cạnh bà ta, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: “Có lẽ… anh chỉ cảm thấy mình bị đón về một cách âm thầm không chút thể diện. Vừa hay, năm ngày nữa là mồng tám tháng chạp chính là sinh nhật anh rồi. Hay là mình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng, để tất cả mọi người đều biết anh mới là con trai cha mẹ. Như vậy, anh sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Trần Chi dần dần ngừng khóc. Nghĩ đi nghĩ lại, bà ta cảm thấy đây cũng là một cách hay. Nhưng…

“Ngày đó cũng là sinh nhật con mà.”

“Không sao đâu mẹ.”

Ninh Dịch An tỏ ra hiểu chuyện lắc đầu, môi nở một nụ cười chua xót: “Chỉ cần anh vui là được.”

Hắn biết kế hoạch ban đầu của cha là đưa một trong hai đứa con trai sang nhà họ Phó. Ninh Hi hay hắn, đều không quan trọng.

Nhưng bây giờ, nếu Ninh Hi đi luôn, người bị ép thay thế chắc chắn sẽ là hắn. Cho nên ngày đó Ninh Hi nhất định phải về đây!

Hắn không muốn gả vào nhà họ Phó, ngày ngày phải trông một người thực vật không bao giờ tỉnh lại.

“An An.”

Nuôi con bên cạnh nhiều năm nên tình cảm bà dành cho Ninh Dịch An vẫn sâu đậm hơn, hắn càng khiêm nhường thì bà Ninh càng áy náy hơn: “Mẹ tuyệt đối không để con chịu bất kỳ ấm ức nào.”

“Con biết, mẹ là tốt nhất mà.”

Ninh Dịch An cười ôm lấy bà ta rồi quay sang nhìn Ninh Quốc Bình, thấy sắc mặt ông đã dịu đi ít nhiều, hắn nói tiếp: “Nhưng trước hết, vẫn nên tìm anh trai về đã.”

Vai chính không có mặt, bữa tiệc sinh nhật tổ chức cho ai bây giờ?

“Đúng vậy, nhưng nó đi đâu được chứ…”

Bà Ninh bỗng nhớ ra câu nói “về nhà” của Ninh Hi trước khi rời đi.

Rời khỏi biệt thự nhà họ Ninh, nơi duy nhất Ninh Hi có thể trở về, chỉ có gia đình cha mẹ nuôi của cậu mà thôi.

Điện thoại nhanh chóng được gọi đi, nhưng không ngoại lệ, đều bị cắt ngang.

Ninh Dịch An mím môi, khẽ thốt lên: “Anh nhất định vẫn còn giận.”

“Cái gì?!” Ninh Quốc Bình nghe vậy, cơn giận lại bốc lên: “Nó làm sai, chúng ta còn phải tự mình đi đón nó về à?”

Rõ ràng ông ta không muốn đi, cũng không cho phép bà Ninh và Ninh Dịch An đi.

Lời Ninh Dịch An đến bên miệng nhưng không kịp nói.

Không cho mẹ đi, cũng chỉ còn một cách duy nhất là làm Ninh Hi ngoan ngoãn quay trở lại. Hắn im lặng một lát rồi nói: “Nghe nói mấy năm trước, anh trai vẫn luôn ở nhờ nhà cậu…”

-

Một cô bé mặc áo bông đen, co ro trước cửa nhà, ngó trái ngó phải.

Thấy Ninh Hi, cô bé lập tức dừng lại, trong trí nhớ của Ninh Hi hiện lên hình ảnh vụn vặt của nguyên chủ.

Đây là Thẩm Điền Châu, con gái của cậu Thẩm Kiến Hoa.

Buổi chiều vừa qua 4 giờ, lớp tuyết tan lúc trưa đã dần dần đông cứng lại thành từng mảng, gió lạnh từ con hẻm thổi tới, tựa như dao nhỏ quất vào mặt.

Thẩm Điền Châu không đeo găng tay, liên tục chà xát tay rồi đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm. Nhìn thấy Ninh Hi trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đông cứng trắng bệch của cô bé thoáng chốc rạng rỡ, nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh:

“Anh họ!”

Thẩm Điền Châu chạy vội tới, cúi xuống nhìn vào ngực Ninh Hi: “Bé mèo đen đẹp quá!”

Đẹp? Cả người đen thui, chỉ có chóp đuôi là trắng thì đẹp chỗ nào chứ.

“Em ra đây làm gì…” Ninh Hi cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, để ý thấy trên tai cô bé có dấu hiệu nứt nẻ vì lạnh.

Cậu chuyển túi đồ hộp dành cho mèo từ tay phải sang tay trái, chắn bớt gió cho cô: “Ngoài này gió lớn, vào nhà đi.”

Thẩm Điền Châu vuốt đầu mèo đen rồi thẳng người dậy: “Không được, trong nhà còn việc. Ba em bảo em ra gọi anh về ăn tối.”