Tôi Ổn Định Nổi Điên Trong Truyện Máu Chó

Chương 17

Nghe câu nói chắc nịch, nam sinh nhìn chú mèo đen thêm lần nữa, cuối cùng đành từ bỏ: “Thôi được, cậu phải chăm sóc nó cho tốt đấy.”

Ninh Hi không đáp, chỉ đào đào lỗ tai rồi bước đến bàn xử lý.

Cơ thể mèo đen vẫn khá bình thường.

Nó gầy yếu vì chưa đầy một tháng tuổi lại thêm mấy ngày liền không ăn gì.

Sau khi kiểm tra không thấy bệnh tật, y tá kê thêm một chút thuốc tẩy giun.

Ninh Hi còn mua thêm một đống đồ hộp dành cho mèo.

Khi mới đến thì tay cậu trống trơn, nhưng lúc đi thì hai tay đã gần như không thể xách nổi. Nhìn chú mèo đang thoải mái nằm trong lòng mình, Ninh Hi mặt mày đầy khó chịu: “Thật là thiếu nợ mày mà!”

Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm trách móc, cho đến khi nhìn thấy từ xa có một bóng người đang bồn chồn qua lại trước cửa.

Hết buổi sáng, bầu không khí trong biệt thự nhà họ Ninh trở nên vô cùng ngột ngạt.

Ông Ninh khoanh tay, tựa lưng trên ghế sofa, thái dương giật thình thịch, cơn tức như muốn nổ tung. Bà Ninh ngồi bên phải, ôm Ninh Dịch An trong lòng, nước mắt rưng rưng nhìn dấu vết đỏ hằn rõ trên cổ con trai, ánh mắt đau lòng đỏ hoe.

“Thật là không sợ trời không sợ đất mà!” Ninh Quốc Bình từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng rơi vào tình cảnh bẽ mặt như hôm nay, tức giận hét lớn.

Những người làm trong nhà đều không dám đến gần.

“Mắt không còn thấy tôn ti, chẳng có chút nào giống con cháu nhà họ Ninh cả!”

Ninh Quốc Bình vừa nói vừa bóp trán: “Cứ thế này đừng nói đến chuyện đưa sang nhà họ Phó, chỉ sợ còn chưa qua được một đêm đã bị trả về!”

Ông ta đã mất bao công sức mới nhờ vả được nhà họ Phó, sao có thể để hỏng chuyện vì Ninh Hi.

Ninh Dịch An ban đầu an tĩnh cúi đầu đóng vai một kẻ bị hại đủ tư cách, nhưng nghe đến câu nói kia, tim bỗng đập mạnh. Hắn ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cha đang nhìn mình.

Một luồng khí lạnh từ sống lưng lan thẳng lên đại não khiến cả người hắn run rẩy.

Nếu Ninh Hi không đi làm lễ xung hỉ, người phải thế vào chính là hắn.

Nhiều năm như vậy, Ninh Dịch An hiểu rõ tính cha mình. Vì lợi ích, ông ta thậm chí có thể hy sinh cả người nằm gối đầu bên cạnh, huống chi là hắn.

Hắn gần như bật khỏi ghế sofa.

Nhận ra phản ứng của mình quá mức, hắn vội vã dịu giọng: “Anh trai bao năm nay vẫn luôn một mình, đột nhiên biết mình mới là con của ba mẹ, trong lòng không cân bằng cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần anh suy nghĩ thấu đáo rằng ba mẹ vẫn yêu anh, chắc chắn anh sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy nữa đâu.”

Giọng hắn nghẹn lại, tay chạm lên cổ, cúi đầu càng thấp hơn: “An An không sao. Chỉ cần anh trai có thể giải tỏa được nỗi bực bội, An An chịu thiệt một chút cũng không sao cả.”