Tôi Ổn Định Nổi Điên Trong Truyện Máu Chó

Chương 16

Mèo đen đói cực kỳ, nhanh chóng ăn sạch táo, liếʍ khô cả chén rồi lại ngước lên kêu với Ninh Hi.

“Còn đói nữa hả? Mày định ăn hết của tao luôn à!” Ninh Hi vừa bực bội vừa lấy túi nilon ra, lục lọi tìm mì gói, xúc xích và một túi bánh mì lớn.

Ninh Hi cầm xúc xích lên, trong đầu liền nhớ tới một đoạn đối thoại.

“Ninh Hi, đừng cho Đại Béo ăn xúc xích.”

“Tại sao? Đây là thịt mà.”

“Xúc xích không tốt cho mèo, nó khó tiêu hoá.”

Nhớ tới lời viện trưởng nói, Ninh Hi buông xúc xích, lấy túi bánh mì, xé bánh mì ra, đặt vào chén. Sau đó, cậu dùng chiếc chén nhỏ khác rót nửa bình nước khoáng, đẩy tới trước mặt mèo con.

“Tao đúng là thiếu nợ mày mà, ăn đi.”

Ninh Hi chống cằm ngồi xổm trên đất, ánh mắt nhìn chăm chú vào con mèo đen gầy gò trước mặt còn nhỏ hơn lọ dưa muối, bất giác cậu lại so sánh nó với lọ dưa muối ở một góc phòng.

Cuối cùng, cậu lẩm bẩm kết luận: “Năm nay đúng là xui xẻo, phạm Thái Tuế rồi.”

Chờ nó ăn xong, Ninh Hi gom hết đồ đạc vào túi nilon, đặt túi xuống đất rồi bảo với mèo đen: “Lại đây.”

Con mèo như thể biết cậu không có ý làm hại nó, ngoan ngoãn chui vào túi.

Ninh Hi xách túi lên, mở cửa bước ra ngoài, theo hướng dẫn trên điện thoại tới bệnh viện thú cưng gần nhất.

“Meo~”

“À? Mang mày đi đâu à?” Ninh Hi giơ tay lên giả bộ hung ác, làm ra vẻ mặt dữ tợn: “Đem mày bán lấy tiền!”

“Meo~”

Một trận gió lạnh thổi qua, Ninh Hi kéo áo khoác lông vũ ra, nhét cả con mèo lẫn túi nilon vào lòng ngực.

Cậu khom lưng, rụt cổ bước ra khỏi con ngõ nhỏ, suýt nữa va phải một bà lão.

Vương Thúy Bình mang theo một bụng tức từ bệnh viện về, lập tức mắng lớn: “Mắt mày mù à! Mày…”

Ngẩng đầu lên, bà ta chạm phải ánh mắt đằng đằng sát khí của Ninh Hi, Vương Thúy Bình theo bản năng run một cái, môi lập tức tái nhợt vội vã lách qua người cậu.

Đi được một đoạn đến cửa nhà, bà ta mới mơ hồ nhớ ra mình đã gặp qua cậu ở đâu.

Lùi hai bước, thò cổ nhìn về phía ngôi nhà ma hoang vắng suốt mười mấy năm. Quả nhiên, ổ khóa to trên cửa đã được mở ra.

Ninh Hi rẽ trái rẽ phải qua những con phố cũ, đi gần hai cây số mới tìm được bệnh viện thú cưng như chỉ dẫn trên điện thoại.

Đến nơi, cậu kéo khoá áo lông vũ, lấy ra túi nilon chứa mèo con đưa cho y tá: “Nhìn xem nó có bị thương chỗ nào không.”

“Đúng là một chú mèo đen xinh đẹp.” Mèo đen được y tá đặt lên bàn, người bên cạnh vang lên tiếng tán thưởng.

Ninh Hi tựa người lên quầy, lười nhác nghiêng đầu nhìn.

Trước mắt là một chú mèo Xiêm rất đẹp, ngoan ngoãn nằm trong lòng chủ nhân.

Chủ nhân là một nam sinh trẻ tuổi, trông không lớn hơn cậu bao nhiêu, nhuộm mái tóc bạc sáng chói đầy phô trương, tai trái đeo khuyên bạc hình thánh giá.

Nam sinh dời ánh mắt từ mèo đen sang Ninh Hi, hỏi cậu: “Đây là mèo của cậu à?”

“Không phải. Nhặt được.”

“Vậy tôi…”

“Muốn không?”

Nam sinh mỉm cười, gật đầu, tay không ngừng vuốt ve chú mèo Xiêm trong lòng: “Tôi rất thích động vật.”

Ninh Hi nhìn hắn ta ăn mặc sang trọng, gật đầu: “Được thôi, đưa tiền. Con vật này đã ăn của tôi không ít.”

Nam sinh dường như không ngờ Ninh Hi lại nói vậy, thoáng sửng sốt. Y tá và khách hàng xung quanh nghe thấy, liền nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Chỉ là một con mèo hoang, lại còn là nhặt được, người ta vừa hỏi mà cậu đã đòi tiền. Không phải là nghèo đến phát điên rồi chứ.

Nam sinh nhanh chóng lấy lại thần thái, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Được thôi, bao nhiêu tiền?”

“Hai…”

“Meo~”

Mèo đen đứng từ xa, dùng Đôi mắt vàng óng ánh của nhìn cậu, biểu tình đáng thương cực kỳ còn ngoan ngoãn hơn cả lọ dưa muối mà cậu từng so sánh.

Ninh Hi trừng mắt nhìn nó, thu hai ngón tay lại, đút tay vào túi: “Xin lỗi, tôi không bán.”

“Nhưng cậu vừa mới…” Nam sinh nóng nảy.

“Không bán.”