Miên Miên cắn môi, có chút lo lắng: “Nhưng nếu ba biết, ba sẽ không vui.”
“Ba con vui hay không là chuyện của ba.” Tô Mẫn gọt xong vỏ táo đưa một nửa cho giường bên cạnh, phần còn lại cắt đôi ra để vào trong đĩa của con gái: “Mẹ kệ ba con. Con chỉ cần nghe lời của anh bác sĩ. Truyền dịch, bôi thuốc, dưỡng thương cho tốt là được.”
Cô bé cắn một miếng táo, miệng đầy trái cây, cười tươi đồng ý.
-
Phó Cảnh Kỳ đi thăm phòng bệnh của các bệnh nhân, tuần phòng kết thúc mới trở lại văn phòng.
Vừa mới ngồi xuống, di động của hắn đột nhiên rung lên hai tiếng, cầm lấy thì thấy:
Ninh Hi: [Bác sĩ Phó, đây là tiền tôi trả lại cho anh.]
Ninh Hi: [Chuyển khoản: ¥2400.00]
Phó Cảnh Kỳ: [Nhiều quá, tổng chỉ 2358.72 thôi. Hình ảnh.jpg]
Ninh Hi: [Phần dư coi như tiền xe hôm qua.]
Phó Cảnh Kỳ: [Thế thì tôi không khách sáo nữa. Một tuần sau đừng quên đến cắt chỉ.]
Ninh Hi: Đã nhận.jpg
Gửi xong, Ninh Hi cầm một quả táo hàng xóm vừa biếu, cắn một miếng.
Ngọt lịm.
Đồ không mất tiền luôn ngon.
Nhìn tài khoản ngân hàng vừa nhận thêm ba vạn đồng từ Hứa Duy Thanh, tâm trạng cậu cuối cùng cũng khá hơn.
Có một nói một, Hứa Duy Thanh trả tiền cũng rất dứt khoát và lưu loát. Ba vạn bốn ngàn, hắn trả một lần luôn.
Nếu trước khi trả không mở miệng nói mấy lời nhảm nhí, miễn cưỡng còn có thể coi hắn là con người.
“Một cái áo khoác trên người Ninh Dịch An đã là ba vạn, Ninh Hi, em phải tích cóp bao lâu mới có ba vạn chứ? Gả cho Phó gia xung hỉ nghe như là rơi vào hố lửa, nhưng so sánh với cuộc sống hiện tại của em vẫn tốt hơn nhiều mà.”
Lấy được tiền về, Ninh Hi không còn tức giận nữa.
Với Ninh Hi mà nói, Hứa Duy Thanh chỉ là người xa lạ vừa mới gặp mặt nhưng những lời của Hứa Duy Thanh vẫn như một cái gai trong lòng cậu.
Trong mảnh ký ức rời rạc của nguyên chủ, có một đoạn thời gian hạnh phúc nhất: Giữa mùa hè, hai thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, đứng dưới mái hiên tránh mưa, cười đùa vui vẻ.
Đó là khoảnh khắc vô lo vô nghĩ, trong sáng nhất của nguyên chủ.
Nhưng nó quá ngắn ngủi.
Chỉ trong chớp mắt, tất cả bị thay thế bởi sự tính toán, giả dối, và những lời ngụy biện đường hoàng dưới danh nghĩa vì tốt cho em.
Ninh Hi không thể hiểu được, nhưng vẫn giữ bình tĩnh khi tiễn Hứa Duy Thanh ra khỏi cửa.
Cậu nhẹ giọng nói: “Ninh Hi tối hôm qua đã chết.”
Cậu vén lọn tóc trên trán, để lộ vết thương còn chưa lành.
“Ninh Dịch An tìm người đánh hắn đến chết.”
Tim Hứa Duy Thanh nhảy trật một nhịp, hoang mang quay đầu lại, nhìn thấy cậu vẫn đứng đó.
Thấy trên mặt đất vẫn còn có bóng của cậu, hắn chỉ cho rằng cậu đang tức giận nên nói vậy, hắn cau mày bảo:
“Ninh Dịch An sẽ không làm vậy.”
Chờ đợi cả buổi chỉ nhận được một câu như này đây, Ninh Hi không nhịn được cười to, cười đến chảy cả nước mắt.
Sau đó, mặt cậu lạnh tanh: “Cút!”
“Hi Hi.”
“Chúng ta đã không có quan hệ gì, về sau đừng gọi tao như vậy, không đúng, cũng không được phép xuất hiện trước mặt tao. Nếu không, gặp mày một lần tao đánh một lần!” Ninh Hi đuổi người ra ngoài.
Đóng cửa lại, cậu dựa lưng vào cửa, ngửa đầu nhìn trời hồi lâu.
“Meo~”
Ninh Hi giật mình, rời khỏi dòng hồi tưởng, rồi nhì về phía góc đông nam trong sân - nơi phát ra tiếng kêu.
Một con mèo đen nhỏ nhảy nhẹ từ đầu tường xuống, chạy nhanh tới cửa chính, dùng đầu cọ vào chân cậu.
Nó ngẩng đầu lên kêu: “Meo~”
“Đại Béo!”
“Meo~”
“Không đúng.”
Ninh Hi giơ tay ước lượng: “Nhỏ như thế này, chỉ bằng một phần tư Đại Béo thôi.”
“Meo~”
“Mày chạy đến đây làm gì? Tao nghèo muốn chết, không nuôi nổi mày đâu.”
“Meo~”
Ninh Hi xách cổ nó lên. Nó quá nhỏ bé và gầy gò, bị xách lên cao cũng không hề giãy dụa mà chỉ dùng đôi mắt vàng ánh óng ánh nhìn cậu, miệng kêu liên tục đầy tội nghiệp.
“Đói bụng à?”
“Meo~”
“Phiền quá đi.”
Ninh Ho đi tới bàn bát tiên, từ túi mua hàng lấy ra một con dao mới, rồi cắt quả táo đang ăn dở thành từng miếng nhỏ, bỏ vào một cái chén nhỏ, đặt trước mặt mèo con.