Tôi Ổn Định Nổi Điên Trong Truyện Máu Chó

Chương 14

May mắn, mẹ cô bé đã phát hiện kịp thời và nhanh chóng đưa cô bé đến bệnh viện.

“Anh bác sĩ ơi, liệu em sắp được xuất viện chưa ạ?” Bé gái cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, rụt rè hỏi khi Phó Cảnh Kỳ tiến lại gần.

“Còn phải ở lại thêm hai ngày để theo dõi.”

Phó Cảnh Kỳ kiểm tra chai truyền dịch, xoa nhẹ mái tóc mềm của cô bé: “Đừng lo, nơi này có rất nhiều anh chị, cô chú chăm sóc em. Buổi tối mẹ cũng sẽ ở bên em.”

“Nhưng mà…”

Chưa kịp nói hết câu, một giọng nữ the thé từ cửa vọng vào: “Chỉ bị bỏng chút xíu thôi mà, trước đây ai chẳng dùng kem đánh răng bôi là khỏi? Thế mà giờ còn phải nhập viện! Hóa ra tiền của con trai tôi là để nuôi phí bệnh viện thế này sao?”

Phòng bệnh vốn yên tĩnh bỗng chìm vào bầu không khí nặng nề. Bé gái cúi gằm mặt, cắn môi, hai tay bấu chặt lấy mép chăn.

Đây là một phòng bệnh bình thường, bên trong còn có vài bệnh nhân nữa, không tránh khỏi có một số người nhỏ giọng nói: “Đại Thanh cũng đã vong rồi, sao vẫn còn người lạc hậu như thế?”

“Phải đấy.”

Một người phụ nữ giường bên bị thương ở eo lên tiếng phụ họa, quay đầu về phía cô bé nhếch môi cười: “Bé ơi con đừng nghe nhé. Con bị phỏng, không cẩn thận sẽ để lại sẹo đấy, con gái trên đùi có sẹo rất khó coi, hơn nữa mẹ con…”

“Miên Miên là con gái tôi, bà không thương nhưng tôi thương!”

Một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết vang lên: “Còn nữa, tiền viện phí là do tôi tự bỏ ra, không liên quan đến con trai bà dù chỉ một đồng! Nếu bà không phải đến để thăm cháu… thì mời đi cho!”

“Tôi là mẹ chồng của cô đấy! Sao cô dám nói với tôi như thế?”

“Vị bác gái này.”

Cửa phòng bệnh kẽo kẹt mở, Phó Cảnh Kỳ bước vào, cười nhạt nói với bà ta: “Trong phòng còn có nhiều bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Nếu bà cứ tiếp tục làm ồn, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của họ, bà thấy tôi nói có đúng không?”

“Tôi làm ồn cái gì…”

Bà mẹ chồng định lên tiếng cãi lại nhưng khi quay đầu, bà chợt khựng lại.

Sau lưng Phó Cảnh Kỳ là một y tá nam vạm vỡ, đứng khoanh tay cạnh cánh cửa. Bà ta hậm hực liếc con dâu một cái sắc lẻm rồi quay lưng bỏ đi mà không dám nói thêm lời nào.

Tô Mẫn cũng mạnh mẽ chống đỡ nãy giờ, khi bà ta rời đi, chân cô thiếu chút nữa không đứng.

Cô cúi đầu cảm kích: “Cảm ơn bác sĩ Phó rất nhiều.”

“Không có gì.” Phó Cảnh Kỳ lắc đầu, nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng bệnh lại.

Anh nhỏ giọng tiếp tục nhắc nhở: “Những lời vừa rồi, Miên Miên chắc chắn đã nghe thấy. Thay vì chỉ lo vết thương, hãy chú ý hơn đến cảm xúc của cháu bé. Tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục.”

Tô Mẫn nghe xong thì tay không biết đặt ở chỗ nào, cô nắm chặt chiếc túi vải trong tay, gật đầu đáp ứng.

Cô đang đi vào lại nghe thấy người ta nói: “Tâm tư của trẻ con phần lớn đều rất mẫn cảm, chúng nó biết hết đấy.”

Tô Mẫn lòng nao nao, cố nặn ra một nụ cười rồi đẩy cửa bước vào.

Không khí trong phòng bệnh đã trở về náo nhiệt như trước. Những bệnh nhân khác đang trò chuyện, một người phụ nữ trung niên ở giường bên cười nói: “Cô này, cô mang cả táo đến à?”

Tô Mẫn đặt túi vải lên bàn, lấy ra một quả táo to, đưa cho người phụ nữ: “Dì Lý thử một quả đi.”

“Ai nha, không cần đâu, tôi cũng có mà. Để dành cho cháu bé nhà cô ấy.”

Người phụ nữ trung niên đùa với cô bé: “Ăn nhiều trái cây, chân sẽ mau lành và không để lại sẹo đấy.”

Miên Miên đỏ mặt gật đầu. Ánh mắt cô bé lấp lánh khi nhìn mẹ, nhỏ giọng thì thầm đầy ngưỡng mộ: “Mẹ thật lợi hại!”

Mẹ cô bé vừa rồi đã đuổi bà nội ra ngoài, chuyện mà trước đây không bao giờ mẹ dám làm.

Tô Mẫn khựng lại trong giây lát, nhớ lại lời nói của bác sĩ, mặt đầy áy náy: “Trước đây mẹ sai rồi. Mẹ nghĩ mình bận bịu nên nhờ bà nội giúp đỡ chăm con, nhưng cuối cùng lại để con chịu khổ. Từ giờ mẹ sẽ không như vậy nữa. Mẹ không nợ bà ấy bất kỳ điều gì.”