Tôi Ổn Định Nổi Điên Trong Truyện Máu Chó

Chương 20

Ninh Hi nhíu mày, giơ tay chặn nước. Súng nước bắn không ngừng vào mắt cậu, cậu tiến đến, cúi thấp người nhìn thẳng vào đứa bé, đôi mắt xếch lên thoáng ánh lên sự châm chọc, cười mắng: “Tiểu súc sinh.”

Vừa dứt lời, Vương Phương bước ra, tay lau vào tạp dề, lập tức chỉ tay vào mặt Ninh Hi mà mắng: “Mày đúng là đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy! Dám mắng con tao!”

“Mắng? Tôi chỉ gọi đúng mà thôi.” Ninh Hi buông súng nước, thuận tay xoay vòi phun về phía người phụ nữ.

Thẩm Chí Dũng vô tình bóp cò, một tia nước lớn phun thẳng vào mặt bà ta. Cậu nhún vai, bình thản nói: “Con bà gọi tôi là sao chổi, chẳng phải cũng giống như đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy sao?”

Nghe vậy, Vương Phương càng tức giận, giọng nói như muốn đâm xuyên màng tai: “Nó nói sai sao? Ninh Sĩ Thành và vợ nó chẳng phải vì mày nên mới bị tai nạn xe cộ mà chết sao? Cha mẹ ruột của mày bây giờ cũng chẳng cần đến mày. Mày đúng là sao chổi, là đồ tai họa!”

“Mẹ!” Thẩm Điền Châu vội lao tới cản.

Bàn tay Vương Phương vừa chạm thứ gì đó liền cầm nó vung về phía mặt con gái mình. “Đồ vô dụng! Em trai mày bị ức hϊếp mà mày đứng đó nhìn! Tao sinh ra mày để làm gì?”

Trên mặt Thẩm Điền Châu nóng rát đau đớn, nhưng không phải cái tát này làm cô đau, mà là những lời nói cay nghiệt của mẹ cô.

Chúng như những lưỡi dao xoáy vào tim, khiến cô không kìm được mà bật khóc.

“Đã lớn thế này rồi, nói một hai câu mà cũng khóc được à?”

Trong sân, tiếng mắng chửi vang vọng. Thẩm Chí Dũng giơ nắm đấm định lao đến đánh Ninh Hi. Nhưng chưa kịp chạm vào, Ninh Hi đã xoay súng nước, nhẹ nhàng quét qua, khiến thằng nhóc quậy mất đà ngã ngồi xuống đất. Một vệt nước lớn loang ra dưới mông nó.

Mười tuổi, đã đủ lớn để biết xấu hổ, thằng nhóc há miệng khóc òa như một đứa trẻ.

Vương Phương hốt hoảng chạy đến ôm con, không ngừng chỉ vào mặt Ninh Hi mà chửi rủa: “Mày ác độc như thế, nếu con tao có chuyện gì, tao liều mạng với mày!”

“Đủ rồi! Đừng ồn ào nữa!” Thẩm Kiến Hoa bước từ cửa hàng vào sân. Nhìn cảnh tượng trước mắt, ông đau đầu không chịu nổi, liền kéo người vợ chỉ hận không thể lấy tay chọc vào mắt Ninh Hi ra, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Trước hết dẫn Chí Dũng vào thay quần áo đi.”

Vương Phương hậm hực liếc chồng một cái, rồi bế đứa con khóc lóc đi vào trong nhà.

“Tiểu Hi, cháu đừng để ý. Mợ cháu tính tình như thế đấy, mười mấy năm rồi vẫn không thay đổi.”

Thẩm Kiến Hoa gãi đầu, vẻ mặt đầy áy náy.

“Tính tình?” Ninh Hi nhếch môi, cười lạnh: “Nâng niu con trai như vàng, còn con gái thì chỉ biết mắng chửi?”

Thẩm Kiến Hoa tái mặt, môi mấp máy nửa ngày nhưng không nói được gì.

“Cậu tốt của cháu, bữa cơm nhà cậu cháu ăn không nổi.” Ninh Hi liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Điền Châu, xoay người bỏ đi không chút do dự.

Ra khỏi con hẻm nhỏ, gió lạnh ùa tới, thấm vào người.

Ninh Hi siết chặt áo lông vũ, không kìm được mà lẩm bẩm: “Chết tiệt!”

Còn chưa ăn được sủi cảo nữa!