Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 25: Mâu Thuẫn

Với tư cách là mẫu thân của nam chính công giàu có – Lý Tiêu Hàn, phu nhân Lý ■■■■■ ■■■■■ (tên xin được giấu nhẹm vì nhân vật này chẳng đóng góp gì mấy cho câu chuyện) nổi tiếng yêu thương và bảo bọc quý tử của mình đến mức thái quá.

Trong mắt bà, Tiêu Hàn là bảo vật trời ban, một sợi tóc của anh cũng chẳng thể để lũ thường dân vô giáo dục động vào.

Với tầm nhìn xa trông rộng của một vị phu nhân cao quý, bà luôn mong Tiêu Hàn nhập học tại một ngôi trường danh giá, xứng tầm với gia thế lẫy lừng, thuận tiện để anh kết giao với các tiểu thư khuê các, con nhà quyền quý.

Chỉ cần anh chịu ngoan ngoãn nghe theo, bà tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có một nàng dâu môn đăng hộ đối về phủ.

Nhưng tiếc thay, quý tử của bà lại chẳng có cùng lý tưởng. Tiêu Hàn quyết chí nhập học tại một ngôi trường bình dân – nơi không chỉ rẻ tiền mà còn có thể khiến anh bị đám nhà nghèo bắt nạt bất cứ lúc nào. Dù trong lòng không khỏi lo lắng, bà vẫn tôn trọng quyết định của con trai.

Vì bận rộn với công việc quốc tế cùng lịch trình dày đặc, bà và chồng hiếm khi có cơ hội gần gũi Tiêu Hàn, song, bà luôn cho rằng mình có thể bù đắp mọi thiếu sót bằng tiền – rất nhiều tiền, kèm theo một đội ngũ gia nhân sẵn sàng phục vụ cậu chủ từ A đến Z.

Mọi chuyện tưởng chừng suôn sẻ, bởi vị quản gia trung thành mỗi lần báo cáo đều khẳng định: "Cậu chủ đang sống tốt lắm, phu nhân cứ yên tâm!" Thế nên, bà cũng vui vẻ tin rằng đây sẽ là lần đầu tiên và duy nhất Tiêu Hàn không cần chuyển trường.

Nào ngờ, sóng gió ập đến vào một ngày đẹp trời. Một gián điệp tập sự đã cả gan gọi thẳng vào số điện thoại riêng của bà. Ban đầu, bà định dạy cho cô gái hỗn xược này một bài học vì dám quấy rầy Lý phu nhân lúc đang bận việc đại sự.

Nhưng chưa kịp mở lời, tông giọng hoảng hốt của đầu dây bên kia đã làm bà chết sững. "Thưa phu nhân! Không ổn rồi! Thiếu gia vừa bị một tên côn đồ đánh đến trọng thương! E là khó qua khỏi!"

Tin tức động trời đó ngay lập tức thổi bay toàn bộ sự bình tĩnh thường thấy của bà. Không một giây do dự, bà lập tức huy động một đoàn xe hùng hậu – từ xe cứu thương, xe cảnh sát, đến cả trực thăng chuyên dụng – thẳng tiến đến trường học.

Lòng bà duy chỉ có một suy nghĩ: Cứu quý tử, đồng thời truy lùng kẻ nào to gan lớn mật dám động vào con trai bà!

Vừa hấp tấp bước ra khỏi chiếc xe đen bóng loáng, Lý phu nhân không ngờ lại đυ.ng mặt một đám "thân thích" – những người họ hàng vốn nổi danh nhiều chuyện trong giới thượng lưu.

Ánh mắt sắc lẹm của bà lập tức lia qua họ, như muốn cắt phăng mọi ý định giấu giếm thông tin. Trước ánh nhìn mang sức ép như lưỡi dao ấy, đám họ hàng chỉ đành ngậm ngùi khai báo, giúp bà nắm rõ diễn biến sự việc.

Sau đó, bà hiên ngang xông vào trường, sải bước đến khi bắt gặp con trai mình đứng cạnh hai nam sinh. Một trong số đó là một nam sinh to xác, lúc này đã bị cảnh sát khóa tay sau lưng và đè xuống sàn như một tên tội phạm khét tiếng.

Đôi mắt bà nhanh chóng lướt qua toàn cảnh, kết hợp với câu chuyện của đám họ hàng vừa rồi. Kết luận được đưa ra trong chưa đầy một giây: Chàng trai nhỏ nhắn với vẻ ngoài yêu kiều kia chính là ý trung nhân của Tiêu Hàn. Hai người đang có một cuộc trò chuyện lãng mạn tại hành lang thì bị tên to xác kia phá đám. Để bảo vệ bạn đời, Tiêu Hàn không ngần ngại đứng ra đối đầu, nhưng lại bị hắn hành hung đến mức trọng thương.

Dù sự thật là Tiêu Hàn chỉ có một vết bầm nho nhỏ trên trán, và chàng trai "ý trung nhân" kia thậm chí còn thê thảm hơn nhiều, điều đó chẳng thay đổi một sự thật rằng tên to xác kia đáng tội!

Đôi mắt bà ánh lên tia phẫn nộ, sắc bén như muốn trảm cậu tại chỗ. "Đem tên này đi ngay."

Cảnh sát lập tức kéo Khải Phong đứng dậy, chẳng chút nương tay mà đẩy cậu đi. Tử Đằng vội bước lên định can ngăn, nhưng đã bị một thanh tra kéo lại.

Trông thấy cảnh tượng Khải Phong bị áp giải càng lúc càng xa, Tiêu Hàn liền quay sang nhìn mẹ mình đầy khó hiểu. "Mẫu thân, chuyện này là sao?"

"Con không thấy à? Hắn không chỉ phá đám chuyện tình của con, mà còn ra tay đánh con. Mẹ không trảm hắn ngay tại đây đã là ân đức lớn rồi."

Nghe đến đây, Tiêu Hàn thở hắt một hơi, đôi mắt tối sầm lại đầy nguy hiểm. Anh lườm đám cảnh sát, giọng nói trầm thấp nhưng ngữ điệu đủ khiến người ta lạnh sống lưng. "Nếu các người dám mang cậu ta đi, đừng trách sao tôi cho cả đám mất việc."

Lời đe dọa kia vừa dứt, không khí xung quanh như đóng băng, khiến cảnh sát dù muốn làm tròn nhiệm vụ cũng không khỏi run rẩy trong lòng.

Tiêu Hàn bước tới và kéo Khải Phong ra phía sau mình một cách dứt khoát, tay đưa ra như thể đang bảo vệ một người vô cùng quý giá. Hành động bất ngờ này không khỏi khiến Lý phu nhân cau mày khó hiểu.

"Tiêu Hàn! Con đang làm gì vậy?!"

"Xin mẹ đừng làm lớn chuyện nữa và đuổi hết đám người kia về đi. Vấn đề ở trường con không nghiêm trọng đến mức mẹ phải xen vào đâu."

Vì người đối diện là mẫu thân, Tiêu Hàn vẫn giữ ngữ điệu hòa nhã, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng kia lại ngầm chứa sự bất mãn khó che giấu. Nếu người đứng trước mặt không phải là mẹ mình, e rằng anh đã chẳng nể nang như vậy.

Cơn giận trong lòng anh lúc này xuất phát từ thái độ của bà đối với Khải Phong – người mà anh coi là đặc biệt quan trọng, đến mức anh không ngần ngại chống lại cả mẫu thân quyền lực của mình.

Tiêu Hàn hít một hơi thật sâu rồi đính chính. "Quả thật, cậu ta có khiến con bị thương, nhưng chuyện này chắc chắn có lý do. Khải Phong không phải người xấu đâu ạ."

Anh đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với cơn thịnh nộ quen thuộc của mẹ sau lời bào chữa này.

Ấy vậy mà, trái với suy nghĩ của anh, Lý phu nhân không hề tức giận. Thay vào đó, bà nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, làm mất đi cả phong thái quý phái vốn có.

Bởi lẽ, cụm từ "Khải Phong" vừa được thốt ra đã đập tan mọi phán đoán ban đầu của bà. Người tên Tô Khải Phong mà bà nghe được từ đám họ hàng kia... lại chính là tên côn đồ xấu xí này ư?!

Vì lý do nào đó, bà luôn nghĩ mình sẽ sẵn sàng chấp nhận chuyện Tiêu Hàn yêu một chàng trai, miễn là người ấy đẹp đẽ, hào hoa, và thuộc hàng hào môn gia thế. Nhưng giờ đây, hi vọng ấy như bị đập tan thành tro bụi. Đây là đối tượng mà Tiêu Hàn mê muội ư?!

Khuôn mặt đó, ngoại hình đó, và cả cách ăn mặc đó... tất cả đều khó coi đến ma chê quỷ hờn. Thậm chí, bà nghi tên này có khi còn nghèo đến mức chẳng có nhà để ở.

Tiểu Tinh đứng cạnh, đọc thấu được tâm tư của bà, liền gật đầu đồng tình. "Bà đoán đúng rồi đấy."