Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 24: Nhân Viên Tăng Ca

Suy nghĩ của Tiểu Tinh rất phong phú, nhưng chính vì quá phong phú, cậu ta lại có xu hướng suy diễn mọi chuyện theo chiều hướng phức tạp — một đặc tính điển hình của máy móc.

Trước khi hiểu rõ nguyên nhân khiến Tử Đằng ghét bỏ Tiêu Hàn, hệ thống đã đưa ra hàng chục giả thuyết khác nhau, sắp xếp gọn gàng từ "hợp lý nhất" đến "nghe thôi đã thấy nhảm nhí."

Tiêu Hàn vô tình giẫm vào chân Tử Đằng. Tiêu Hàn dùng dầu gội có mùi khiến Tử Đằng dị ứng. Hoặc thậm chí là Tiêu Hàn từng mượn tiền mà quên trả.

Nhưng cuối cùng, không dữ liệu nào có thể giải thích nổi hiện tượng kỳ lạ này. Và Tiểu Tinh, người vốn đã suy nghĩ nhiều, nay càng thêm đau đầu.

Ấy thế mà, dù có động não đến vỡ cả ổ vi mạch, hệ thống ngàn vạn lần cũng không ngờ tới một lý do đơn giản đến mức thảm thương: Ghen tuông.

Cậu thậm chí còn chẳng dám tưởng tượng viễn cảnh Tử Đằng có thiện cảm với Khải Phong, chứ nói gì đến việc nảy sinh tình cảm!

Giờ đây, khi sự thật phũ phàng phơi bày trước mắt, Tiểu Tinh không chỉ đau đầu — cậu đau đủ kiểu, từ thể chất đến tinh thần. Cốt truyện chính thức hỏng rồi!

Vai chính thụ, người đáng lẽ phải cam chịu số phận bị ức hϊếp, giờ chẳng những mọc thêm vài lá gan mà còn nảy sinh hảo cảm với tên đầu đất kia.

"Mười chén trà an thần cũng không cứu nổi bi kịch đời tôi!"

Trong khi hệ thống đang lo sợ nhiệm vụ thất bại, thì ở một không gian nào đó trong cõi dữ liệu vô tận, chủ quản lại ung dung tự tại, nhàn nhã thưởng thức diễn biến câu chuyện.

Tư thế của anh ta không thể thoải mái hơn — ngồi vắt chân trên chiếc ghế ảo xa hoa, ánh mắt đầy vẻ hứng khởi như một khán giả vừa tậu được vé hàng VIP, duy chỉ thiếu một hộp bắp rang bơ và ly nước ngọt để tận hưởng trọn vẹn bộ phim.

Tình cảnh này có khác nào ông chủ đi du lịch trong khi nhân viên còng lưng tăng ca không chứ?

Tiểu Tinh bắt đầu cân nhắc đến việc thâm nhập vào dữ liệu của các nhân vật quần chúng thêm một lần nữa. Nhưng rất nhanh, cậu liền gạt phăng ý định ấy — lần trước trót lọt không có nghĩa lần này cũng suôn sẻ. Chủ quản sẽ phát hiện ngay, cậu vẫn nên giục Khải Phong thì hơn.

"Ký chủ, ngài mau giải quyết tình huống này đi! Nếu không... tôi cho ngài nhịn đói hai ngày đấy!"

Lời răn đe của Tiểu Tinh khiến Khải Phong bừng tỉnh, quên luôn cơn bỏng rát bên gò má trái.

Hai ngày? Không được! Với tốc độ ăn của cậu, nếu nhịn thêm một đêm nữa, có khi cậu sẽ hóa thành ma đói mất!

Nhưng đánh Tử Đằng là điều cậu không muốn làm, chẳng lẽ phải bồi thêm vài vết bầm trên mặt cậu ta? Vì vậy... Khải Phong nảy ra một quyết định vô cùng sáng suốt: đánh luôn Tiêu Hàn cho công bằng.

Tiểu Tinh đọc được suy nghĩ đó, chỉ hận không thể phun một ngụm trà. "Cái quái gì thế?!"

Khải Phong không hề do dự mà đặt tay ở hai bên mặt Tiêu Hàn, giữ chặt đầu đối phương, cậu nhanh chóng nghiêng người ra sau lấy đà.

Tiêu Hàn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì... BỐP! — đầu anh lãnh trọn một cú "thiết đầu công" kinh thiên động địa. Lực va đập mạnh đến mức đầu Tiêu Hàn văng ra sau, cả người ngã nhào ra sàn. Trên trán xuất hiện một vệt đỏ đang chuyển dần thành màu tím bầm.

Khải Phong tặc lưỡi đầy khó chịu, mặt không chút hối lỗi. "Tránh xa tao ra."

Tử Đằng, người chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ có thể đứng đó há hốc mồm, hoang mang tột độ.

Tuy nhiên... Khải Phong "ngầu lòi" chưa được bao lâu, giây tiếp theo cậu liền ôm trán nhăn nhó, miệng khẽ rít lên, cắn môi đến trắng bệch để không kêu đau.

Rõ ràng, ý tưởng dùng đầu để uy hϊếp không phát huy tác dụng. Trong phim, những tên xã hội đen có thể khiến đối thủ bất tỉnh nhân sự với một cú đập đầu, nhưng trên thực tế, cấu tạo xương sọ ai cũng như nhau cả thôi!

Nhận ra sự thật, Tử Đằng cuối cùng chỉ có thể hít sâu một hơi, cảm giác ngạc nhiên lúc đầu cũng nhường chỗ cho sự... cạn lời.

"Tên to xác này đúng là khó hiểu mà."

Ngoài bụi cây, vị quản gia gần như không tin nổi vào mắt mình. Chỉ mới giây trước, ông còn chứng kiến một khung cảnh lãng mạn như bước ra từ phim, ấy vậy mà giây sau, mọi thứ lại hóa thành phim hành động.

Nếu tin tức này truyền đến tai gia tộc họ Lý, ông dám chắc rằng một đội trực thăng sẽ lập tức xuất hiện trên nóc trường để làm loạn mất!

Vừa định quay sang cô gái bên cạnh để chia sẻ suy nghĩ, ông liền chết sững. Trong tay cô ấy là một chiếc điện thoại, làm ông trợn tròn mắt vỡ lẽ: cô ấy đang gọi điện cho người thân của Tiêu Hàn!

Giọng cô gái the thé vang lên, không chút do dự. "Thưa phu nhân! Không ổn rồi! Thiếu gia vừa bị một tên côn đồ đánh đến trọng thương! E là khó qua khỏi!"

Vị quản gia suýt ngã ngửa tại chỗ. Đầu Tiêu Hàn chỉ bị va đập có một chút, làm gì đến mức "khó qua khỏi"?! Cô gái này sao có thể biến sự việc thành bài báo cáo gây chấn động thế giới như vậy?!

Ông hốt hoảng lắc đầu như điên, tay huơ loạn xạ ra hiệu cho cô dừng lại, nhưng đã quá muộn. Đầu dây bên kia chẳng nói một lời mà cúp máy — một dấu hiệu cho cơn giông bão sắp ập đến.

Đúng như dự đoán, chỉ hai phút sau, cả cổng trường lập tức náo loạn. Một dàn phương tiện hùng hậu đồng loạt xuất hiện: xe cứu thương hú còi inh ỏi, xe cảnh sát nhấp nháy đèn xanh đỏ, xe đen sang trọng của giới quý tộc nối đuôi nhau.

Có người còn chơi lớn đến mức huy động cả trực thăng đậu chênh vênh giữa sân thượng, khiến bụi bay mù mịt.

Sự việc chấn động này lập tức khiến toàn thể nhà trường chú ý. Giáo viên đang say sưa giảng bài bỗng khựng lại, học sinh đồng loạt kéo nhau về phía cửa sổ để hóng hớt, ùn ùn như ong vỡ tổ.

Vị quản gia lén lút chui đầu ra khỏi bụi cây, đôi mắt đầy cảnh giác quan sát cục diện đang ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát. Nhìn thấy dàn xe cộ hùng hậu cùng trực thăng gầm rú như thể sẵn sàng mở một chiến dịch giải cứu con tin, ông chỉ biết ôm đầu than trời.

"Thôi xong…" Cảm giác bất lực này hệt như khi nhân viên làm việc quần quật mà vẫn không tránh khỏi số phận bị sếp trù dập.

Ông thừa biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra. Lịch sử đã chứng minh quá nhiều lần: bất kỳ bạn học nào dám bắt nạt hay thậm chí làm phật lòng quý tử nhà họ một chút, gia tộc kia sẽ sẵn sàng cho đối phương "ăn hành" đến lên bờ xuống ruộng, kèm thêm một lá đơn xin chuyển trường khẩn cấp.

Ông thở dài não nề, trong lòng không khỏi phẫn uất với sự bảo bọc thái quá của gia đình Tiêu Hàn. Đáng lý ra, bọn họ phải để anh tự do hòa nhập với bạn bè, chứ không phải biến anh thành một nhân vật không thể động vào.

Tiêu Hàn đã phải chuyển trường không biết bao nhiêu lần rồi, ông thật không muốn chàng trai ấy phải chịu đựng thêm một lần nào nữa.

Chính vì thế, suốt bao năm qua, ông đã ra sức giấu nhẹm mọi biến cố trong trường học, luôn báo rằng cuộc sống của Tiêu Hàn đang diễn ra vô cùng suôn sẻ. Giờ đây, mọi nỗ lực che đậy đã sụp đổ hoàn toàn.

Hơn nữa, lần này, Tiêu Hàn lại bị đánh đến "trọng thương" — theo lời kể đầy lố lăng của cô gái kia. Với tính bảo bọc của hai vị phụ huynh, chẳng cần bàn cãi, một cuộc thanh trừng đẫm nước mắt sắp diễn ra.

Vị quản gia chỉ có thể ngước mắt lên trời, lòng thầm cầu khấn cho tên nam sinh bốc đồng kia có thể giữ được cái mạng của mình.

Tại hành lang, khi trông thấy cảnh tượng náo loạn phía bên kia cửa sổ, Khải Phong bỗng rùng mình khi cảm nhận được một luồng khí lạnh cách mình không xa.

Cậu nuốt vội một ngụm nước bọt, quay đầu sang Tiểu Tinh, để rồi đối diện với ánh mắt đầy sát khí của đối phương, như thể muốn băm cậu ra thành trăm mảnh.

"H-Hả? Cái này cũng là lỗi của mình sao?!"