Vấn đề giữa bộ ba tạm thời lắng xuống khi một loạt tiếng bước chân hỗn loạn và những lời trò chuyện rì rầm vang lên, mỗi lúc một gần hơn.
Từ khúc rẽ hành lang, khoảng chục nam sinh xuất hiện với đủ kiểu ăn mặc khác nhau, mỗi người một phong thái, song, không hề toát lên vẻ uy nghiêm nào của học sinh.
Đây rõ ràng là một nhóm học sinh cá biệt, nổi danh vì những bê bối trong trường hơn là thành tích học tập.
Ánh mắt bọn họ thoáng dừng trên người Tử Đằng, nhưng chỉ trong chốc lát đã vội vã né tránh. Chẳng phải vì sợ cậu ta, mà là sợ sự hiện diện của kẻ to lớn đứng cạnh – Tô Khải Phong, người mà tất cả đều phải gọi một tiếng "đại ca."
Kể từ khi hai tên ngốc trong nhóm vô tình chọc giận Khải Phong, chẳng ai dám bén mảng đến gần Tử Đằng nữa. Thậm chí, ngay cả với những học sinh từng bị Khải Phong bắt nạt, bọn họ cũng tuyệt đối không dám động đến.
Bởi lẽ, nếu chẳng may khiến vị đại ca kia nổi giận lần nữa, mạng sống của họ khó mà bảo toàn!
Khi Khải Phong bắt gặp nhóm học sinh này, ý nghĩ cầu cứu đàn em vụt lên trong đầu cậu. Tiếc thay, vừa khẽ đưa tay về phía họ, khuôn mặt của cả đám lập tức biến sắc, mồ hôi tuôn ra như suối, rồi lần lượt quay người bỏ chạy.
Không một ai dám ngoái lại nhìn vẻ mặt đầy tổn thương của đại ca mình.
Tử Đằng cười khuẩy. "Đàn em của cậu đấy à? Quả là đáng tin cậy nhỉ?"
Khải Phong không đáp, chỉ im lặng xoay người đối diện với Tử Đằng, gương mặt tràn đầy vẻ tủi thân.
Bỗng nhiên...
CHÁT!
Một âm thanh chói tai vang lên, xé toạc không gian tĩnh lặng. Khải Phong chưa kịp phản ứng, một bên má của cậu đã ửng đỏ, màu sắc rõ như ban ngày. Đôi mắt cậu đờ đẫn nhìn vào không khí, tựa như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Khi cậu quan sát kỹ hơn, Tử Đằng vẫn đứng đó với biểu cảm bình thản, ung dung xoa xoa lòng bàn tay của mình. Khi liếc sang Tiêu Hàn, Khải Phong trông thấy gương mặt kinh ngạc tột độ của anh ta, ngay bên cạnh là Tiểu Tinh, dường như cũng không giấu được vẻ sốc nặng.
Phải đến khi cơn đau rát dữ dội ập đến bên phần má có vết sẹo của mình, Khải Phong mới bàng hoàng nhận ra sự thật: cậu vừa bị Tử Đằng tát mạnh!
"Hở? T-Tại sao chứ? Mình đã làm gì sai? Lẽ nào đây là cú trả đũa vì đã đánh cậu ta bầm dập lúc nãy? Nhưng mà… đau quá!"
Khải Phong đưa tay ôm lấy bên má đau rát của mình, ánh mắt ngơ ngác đầy hoang mang. Cậu không tài nào tin nổi mình vừa bị một người lạ tát, cái tát mạnh đến mức khiến đầu óc cậu quay cuồng. Ngay cả mẹ ruột cũng chưa từng đối xử với cậu như vậy!
Hành động của Tử Đằng quả thật quá đột ngột, nhưng cậu ta hoàn toàn có lý do riêng.
Thông thường, đây là một nước đi liều lĩnh, thậm chí có thể nói là tự tìm đường chết! Chẳng ai với đầu óc bình thường lại dám nghĩ đến việc tát đại ca trường cả!
Vài tháng trước, hành động đó có lẽ là một mơ ước xa vời của Tử Đằng. Nhưng hiện tại, cậu không ra tay vì sự thỏa mãn cá nhân hay để trả thù.
Cậu muốn kiểm tra phản ứng của Khải Phong.
Đúng như dự đoán, Khải Phong không lao đến xé xác cậu như cách một đại ca trường "bình thường" sẽ làm. Thay vào đó, cậu ta chỉ lặng lẽ ôm mặt, đôi vai khẽ run như đang kìm nén điều gì đó.
Đôi mày của Khải Phong nhíu chặt, môi mím lại thành một đường thẳng, khóe mắt bắt đầu ngấn nước, những giọt chất lỏng li ti tụ lại chực trào ra.
Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào một cậu bé vừa bị mẹ trách phạt, cố gắng kìm nén cảm xúc để không bật khóc.
Thật dễ khiến người ta muốn trêu chọc thêm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Khải Phong đích thị là một người hoàn toàn khác so với tên đầu gấu khốn kiếp kia.
Vừa xác định xong, Tử Đằng liền rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay, định đưa nó cho Khải Phong. Tuy nhiên, cậu chưa kịp hành động thì Tiêu Hàn đã chen ngang, đẩy cậu sang một bên để đến gần người kia.
Tiêu Hàn áp chiếc khăn ướt lên má Khải Phong, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng như thể vết ửng đỏ kia là một vết thương chí mạng. "Đau lắm không?"
Khải Phong chỉ cúi gằm mặt, ánh mắt dán chặt xuống đôi giày của mình, vẻ uất ức vẫn chưa tan đi.
Với Tiểu Tinh, theo lẽ thường, cậu sẽ tập trung vào nhiệm vụ và thậm chí đưa ra hình phạt cho hành vi của Khải Phong. Nhưng khi trông thấy ánh mắt rưng rưng sắp khóc kia, lòng Tiểu Tinh lại trỗi lên mong muốn xoa dịu đối phương.
Về phần Tử Đằng, cậu như một nhân vật dư thừa bị gạt ra khỏi khung cảnh chính. Hình ảnh Tiêu Hàn chăm sóc Khải Phong ngay trước mắt đã bùng lên một cảm giác tiêu cực trong lòng cậu.
Tử Đằng không thích Tiêu Hàn chạm vào Khải Phong. Đây không đơn thuần là cảm giác khó chịu, mà là sự đố kỵ không cách nào giải tỏa, hình thành một thứ ám khí vô hình bao trùm lấy không gian.
Bầu không khí âm trầm ấy nặng nề đến mức ngay cả hệ thống cũng cảm nhận được. Cậu ta lập tức thực hiện quét chỉ số hảo cảm của Tử Đằng dành cho Tiêu Hàn.
Con số hiện ra khiến Tiểu Tinh không khỏi hoảng hốt: thanh "yêu thích" của Tử Đằng dành cho Tiêu Hàn vẫn đứng nguyên ở con số 0, trong khi thanh "ghét bỏ" thì tăng vọt một cách chóng mặt, hiện đã chiếm hơn một nửa thang đo!
Khỏi phải nói, hệ thống cảm thấy vô cùng hoang mang. Cậu không hiểu tại sao mức độ căm ghét của Tử Đằng với Tiêu Hàn lại đột ngột tăng cao như vậy. Song, khi ánh mắt cậu hướng về phía Khải Phong, một phán đoán chợt lóe lên.
Dù không muốn tin, Tiểu Tinh vẫn thấp thỏm thực hiện quét chỉ số hảo cảm của Tử Đằng đối với Khải Phong.
Kết quả hiện ra khiến cậu gần như rơi vào tuyệt vọng: mức độ yêu thích của Tử Đằng với Khải Phong tỉ lệ thuận với mức độ căm ghét của cậu ta dành cho Tiêu Hàn!
Bên ngoài khung cửa sổ, hai vị gián điệp gần như hóa đá tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng lãng mạn diễn ra trước mắt.
Cô gái trẻ không kiềm được mà dụi mắt liên tục, như muốn xác minh lại những gì mình đang thấy. "Cháu có nhìn lầm không? Tình huống quái quỷ gì đây?"
Vị quản gia bên cạnh cũng chẳng thể đưa ra câu trả lời. Ông năm nay hơn 70 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp như thế này bao giờ.
Hai nam sinh với vẻ đẹp hoàn mỹ lại đi tranh giành một người vừa thô kệch, vừa thiếu sức hút... nếu không muốn nói thẳng là "xấu đau xấu đớn."
Ông chỉ đành kết luận trong đầu với vẻ bất lực. "Gu thẩm mỹ của cậu chủ chắc chắn có vấn đề."