Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 22: Ý Trung Nhân

Nếu có ai vô tình đi ngang qua hành lang và bắt gặp cảnh tượng Tử Đằng đang kề môi sát tai Khải Phong, thủ thỉ gì đó trong khi tay giữ chặt cà vạt cậu ta, chắc chắn hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí họ sẽ không hề trong sáng.

Đây vốn dĩ là một tình huống căng thẳng, nhưng hiển nhiên, trong thế giới tiểu thuyết đam mỹ, những cảnh hồi hộp như thế này luôn có xu hướng trở nên "gay" cấn.

Và tình huống đó đã xảy ra với Tiêu Hàn!

Vừa bước chân vào trường, anh ta liền bắt gặp Tử Đằng và Khải Phong đứng gần nhau, trông vô cùng thân thiết. Dù cố trấn an bản thân rằng chuyện giữa hai người họ chẳng liên quan gì đến mình, nhưng đôi chân của anh lại "phản chủ," lập tức lao đến can thiệp.

Đối với Khải Phong, hình ảnh Tiêu Hàn xuất hiện và tách cậu khỏi Tử Đằng hệt như cọng rơm cứu mạng. Cậu nhanh chóng nép sau người anh.

Thấy vậy, Tiêu Hàn không khỏi nổi lên cảm giác muốn bảo vệ tên to xác này, liền quay sang đối diện với Tử Đằng. "Này, cậu không thấy cậu ta đang sợ à?"

Câu hỏi đó nhanh chóng nhận được một cái tặc lưỡi từ Tử Đằng, như thể sự hiện diện của người thứ ba đã phá hỏng khoảnh khắc quan trọng nào đó.

Lời phản hồi của Tử Đằng tràn đầy sự khinh miệt. "Anh có thói quen can thiệp vào chuyện của người khác à?"

"💢..."

Khóe mắt Tiêu Hàn chợt co giật, lòng nổi lên cảm giác khó chịu trước thái độ của đối phương.

Biết rằng Tử Đằng sẽ không trả lời mình, anh liền chuyển sang Khải Phong. Gương mặt anh thoáng hiện lên chút bối rối khi đôi mắt hai bên chạm nhau.

"Ờmm... cậu đang bị cậu ta uy hϊếp à?"

Nghe thì đúng là buồn cười, Tử Đằng vốn là người bị bắt nạt, thậm chí mặt cậu ta lúc này trông có hơi bầm dập.

Nhưng trong mắt Tiêu Hàn, Tử Đằng quả thật trông rất giống một thợ săn, còn Khải Phong lại như một chú thỏ đáng thương đang mắc kẹt trong bẫy thợ săn.

Trước khi Khải Phong kịp lên tiếng, cánh tay cậu đã bị Tử Đằng kéo về phía mình. Tuy nhiên, cơ thể Khải Phong cũng khựng lại khi cánh tay kia bị một lực khác kéo sang hướng ngược lại. Người nắm lấy tay cậu không ai khác chính là Tiêu Hàn.

Anh cau mày nhìn chàng trai nhỏ bé kia. "Theo quan sát của tôi những ngày qua, Khải Phong dường như không thích ở gần cậu."

Tiêu Hàn nhận xét như vậy vì, sau những lần gặp Khải Phong, anh luôn cảm thấy cậu vốn không phải kiểu người thích bắt nạt người khác.

Sự kỳ lạ của cậu đã thu hút sự chú ý của anh... theo cả nghĩa tích cực lẫn tiêu cực.

Ờ thì... thú thực, lần đầu gặp Khải Phong, anh đã bất mãn đến mức suýt sử dụng quyền lực gia tộc để xử tử cậu. Thật may anh chưa làm vậy.

Tử Đằng lạnh lùng lườm Tiêu Hàn, trên mặt hiện rõ sự ghét bỏ, sau đó bật ra một tiếng thở dài đầy chán nản. "Tôi không ngờ anh lại có sở thích theo dõi cậu ta đấy. Thật trơ trẽn."

"💢💢💢"

Tiêu Hàn không thể giấu nổi sự bực tức trong lòng nữa. Dám khinh thường một thiếu gia nhà giàu, lá gan Tử Đằng cũng quá to rồi!

Dù cậu ta có vẻ ngoài vô cùng nổi bật, có thể nói là phù hợp với hình mẫu lý tưởng của Tiêu Hàn, nhưng tính cách ranh mãnh và đầy mưu mô kia đã khiến anh mất hết thiện cảm.

Nếu phải chọn, Tiêu Hàn vẫn thích một người ngây ngô và vô hại như Khải Phong hơn.

Anh liền đáp trả bằng chất giọng thân thiện giả tạo. "Xem ai đang nói kìa, hóa ra cậu chẳng phải nam sinh yếu đuối đáng thương như tôi vẫn tưởng. Giờ rốt cuộc ai mới là kẻ bắt nạt đây?"

Khải Phong lúc này như đang đứng giữa một trận chiến ngầm. Hai người kia liên tục nhìn nhau chằm nhằm, đến mức đôi mắt tưởng chừng có thể phát ra tia điện!

Đúng lúc đó, Khải Phong bỗng cảm nhận được một sự hiện diện quen thuộc. Vừa quay đầu, cậu liền bắt gặp Tiểu Tinh. Gương mặt cậu lập tức sáng bừng lên như một đứa trẻ tìm thấy mẹ sau bao ngày xa cách.

Cậu nhìn Tiểu Tinh với ánh mắt cầu cứu, hy vọng đối phương có thể kéo mình khỏi tình huống khó xử này. Nhưng đáp lại sự mong chờ của cậu lại là... một cái lườm sắc lạnh từ hệ thống.

Dù Tiểu Tinh không có cơ thể, Khải Phong vẫn cảm nhận rõ ngọn lửa phẫn nộ đang bùng cháy bên trong đốm sáng nhỏ ấy.

Thiên mệnh đã định, cậu sắp phải nhịn đói nữa rồi.

Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, chẳng ai nhận ra một sự hiện diện lặng lẽ khác. Phía bên kia cửa sổ hành lang, ẩn mình giữa những bụi cây rậm rạp là hai bóng người mặc đồ đen đang lén lút quan sát bộ ba thông qua lớp kính mờ.

Một trong hai người chính là vị quản gia lớn tuổi kiêm tài xế riêng của Tiêu Hàn. Ông là người đã từng ngồi chịu trận suốt nửa tiếng đồng hồ chỉ để nghe cậu chủ nhà mình thao thao bất tuyệt về một người duy nhất.

Khi đến nơi, trong lúc Tiêu Hàn mải chào hỏi họ hàng, ánh mắt đầy lơ đãng của anh đã vô tình gây chú ý. Kết quả, đám họ hàng không khỏi tò mò mà kéo vị quản gia lại tra hỏi.

Mặc cho ông đã cố gắng kín miệng, trước áp lực vây quanh, ông buộc phải tiết lộ vài thông tin quan trọng. Sau đó, những người kia nhận được tin tức chấn động: Tiêu Hàn đã tìm được ý trung nhân!

Quyết không bỏ qua chuyện này, họ bí mật cử hai gián điệp để tìm hiểu thực hư. Trớ trêu thay, một trong hai gián điệp ấy lại chính là ông!

Thực ra, ngoài công việc quản gia và tài xế, ông từng là một gián điệp xuất sắc trong quá khứ. Dù nay đã tuổi xế chiều, những kỹ năng thám thính ngày nào vẫn chưa mai một.

Nhưng giờ đây, thay vì tự hào về những tài lẻ đó, ông chỉ cảm thấy khổ sở!

Chưa kể, người được cử đi cùng ông lại là một cô gái nghiệp dư với số lượng kinh nghiệm chỉ đủ đếm trên đầu ngón tay!

Sở dĩ cô ấy được thuê là vì giá cả phải chăng, và đám họ hàng kia cũng cho rằng nhiệm vụ này sẽ dễ như trở bàn tay.

Với tư cách là một cựu gián điệp, vị quản gia có thể khẳng định chắc nịt rằng đám nhà giàu đó chẳng biết gì cả.

Nếu việc điều tra người khác dễ dàng đến thế, bí mật quốc gia đã sớm bị phơi bày từ lâu rồi!

Lúc này, ông tập trung quan sát hai người đứng đối diện Tiêu Hàn: một người có vóc dáng mảnh mai, yêu kiều; người còn lại thì trông khá... côn đồ.

Dựa vào ngoại hình, hầu hết mọi người sẽ lập tức khẳng định rằng chàng trai nhỏ bé kia là "ý trung nhân" của Tiêu Hàn. Song, khi vị quản gia nhớ lại những gì Tiêu Hàn đã kể trên xe, tính cách của người tên Tô Khải Phong này lại có vẻ khớp với gã to xác kia hơn.

Lẽ nào gu của cậu chủ nhà ông lại mặn đến mức này?

Trong lúc ông còn đang ngẫm nghĩ, người bạn đồng hành của ông – cô nàng gián điệp non nớt – chợt ngáp dài, rõ ràng đã chán ngán việc phải nấp trong bụi cây quá lâu.

"Sao chúng ta không dùng mặt nạ để cải trang thành học sinh? Như vậy chẳng phải sẽ dễ trà trộn hơn à?"

Vị quản gia liếc cô một cái, thầm tự hỏi mục đích thực sự của việc đưa cô đi cùng là gì, bởi ngay lúc này, ông cảm thấy cô khá vướng víu.

Trong khi đó, tại hành lang, Tiêu Hàn bất giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ánh nhìn lơ đễnh dừng nơi bụi cây tầm thường.

Anh khẽ thở dài. "Lại nữa rồi."

Hóa ra, đây không phải lần đầu anh bị đám họ hàng cử người theo dõi đời sống tình cảm. Vì thế, việc phát hiện gián điệp gần như đã trở thành chuyện thường ngày, ngay cả vị quản gia đáng kính cũng không qua mặt được anh.