"Ồ, tình huống này... căng thẳng thật đấy."
Miệng thì thốt ra lời như vậy, nhưng vẻ mặt của vị chủ quản lại như đang xem đến đoạn cao trào của một bộ phim bom tấn, đôi mắt sáng rực, không rời màn hình dữ liệu lấy một giây.
Trái ngược hoàn toàn với sự phấn khích của vị chủ quản, ở thế giới tiểu thuyết, Tiểu Tinh đã hoàn toàn "cạn lời". Cậu không buồn phản ứng nữa, vì dù có thế nào, kết cục cũng chẳng thoát nổi cái vòng lặp bi kịch do Khải Phong vô tình châm dầu vào lửa.
Lần này là lần thứ... à mà thôi, đếm làm gì.
Có thể nói, từ ngày tiếp xúc với Khải Phong, Tiểu Tinh đã thay đổi từ một hệ thống nghiêm cẩn, lạnh lùng, luôn tuân thủ quy tắc, sang... một thực thể với khả năng biểu đạt cảm xúc phong phú.
Ban đầu là những quan điểm cá nhân kín đáo, rồi chuyển thành những lần bất lực "phá lệ", tiếp theo là nghệ thuật "đá xéo" đỉnh cao mỗi khi Khải Phong làm gì ngu ngốc, và sau cùng là phản bác cả chủ quản.
Giờ đây, khi đã hiểu rõ bản tính của Khải Phong, Tiểu Tinh thậm chí còn chẳng buồn bình luận, chỉ âm thầm tự hỏi việc mình gắn bó với ký chủ này có phải một lựa chọn sai lầm hay không.
Trong khi đó, Khải Phong vẫn đứng như trời trồng, ngơ ngác nhìn tình huống trước mặt mà chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bầu không khí ngột ngạt đến mức cậu chẳng dám thở mạnh, sợ rằng bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn.
Một câu hỏi lóe lên trong đầu cậu, khiến Tiểu Tinh suýt chút nữa trật khớp mắt khi đọc được suy nghĩ ấy. "Ơ kìa? Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?"
Ngay lập tức, một tiếng "chát" vang lên giòn giã bên má phải của Khải Phong. Kỳ diệu thay, phần má đỏ lừ này có một sự cân bằng tuyệt đối với bên còn lại, như thể ai đó sợ lệch tông nên phải "chỉnh sửa" hộ.
Khải Phong ngớ người, chớp chớp mắt, cố tìm xem ai vừa "tặng" mình một cú tát đau điếng như vậy. Ấy thế mà xung quanh chẳng ai bận tâm đến cậu, nói gì đến ra tay.
Trong đầu cậu vang lên giọng nói lãnh đạm của Tiểu Tinh, mang theo chút bất lực. "Ký chủ bị sưng hai bên má thế này cũng đáng lắm. Sao ngài không thử dùng não suy nghĩ xem tại sao đi nào?"
Hóa ra, người vừa "tát" Khải Phong chính là Tiểu Tinh. Nhưng điều khiến cậu bất ngờ hơn là việc hệ thống có thể tác động vật lý như vậy!
"Tôi chẳng còn gì để nói ngoài một câu... ngài thật vô dụng."
Lời nói ấy như một nắm muối biển xát thẳng vào lòng tự tôn của Khải Phong. Với tính cạnh tranh của một đứa trẻ không chịu thua ai, cậu thà bỏ cha chứ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Ngọn lửa phẫn nộ lập tức bùng lên trong lòng cậu. "Này! Đừng có xem thường tôi!"
Khải Phong hậm hực vươn tay, định nhân lúc Tiêu Hàn đang quay lưng để kẹp cổ anh như một tên côn đồ nguy hiểm.
Thế nhưng chưa kịp động thủ thì Tiêu Hàn đã xoay người lại, đôi mắt tinh anh lập tức chú ý đến gò má đỏ lừ cân đối của cậu.
Gương mặt hoàn mỹ như tạc tượng của Tiêu Hàn lập tức hiện vẻ lo lắng. Anh tiến gần hơn, hai tay nhẹ nhàng đặt lên má cậu, đầu ngón tay khẽ vuốt ve đầy trìu mến.
"Chuyện gì thế này? Có ai vừa tát cậu sao? Là kẻ nào?"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Hàn lập tức quét về phía đám cảnh sát vừa động vào Khải Phong, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao chỉ chờ một lời thú tội để xử trảm.
Những người kia đồng loạt lắc đầu lia lịa, mồ hôi chảy ướt trán dưới áp lực vô hình.
Ngay cả vị thanh tra đứng gần đó cũng cảm nhận được một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng điều khiến ông càng thêm rùng mình chính là luồng sát khí kỳ lạ đang tỏa ra từ một người khác — Tử Đằng.
Chàng trai mảnh khảnh với vẻ ngoài yếu đuối và vô tội này như biến thành một người khác. Đôi mắt u ám của cậu chĩa thẳng vào Tiêu Hàn, như thể anh là nguồn cơn cho tất cả.
Thanh tra sửng sốt, tay vô thức thả lỏng và buông Tử Đằng ra, sợ rằng nếu giữ thêm giây nào nữa, mình sẽ là nạn nhân đầu tiên của cậu ta!
Ám khí nồng nặc lan tỏa từ Tử Đằng nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Tiêu Hàn. Anh hiểu rõ nguyên nhân khiến cậu ta trông như sắp đồ sát ai đó.
Tiêu Hàn vốn chẳng ưa gì Tử Đằng. Trái lại, thái độ cạnh tranh của cậu ta chỉ khiến anh càng thêm hứng thú với ý nghĩ khẳng định chủ quyền.
Anh biết rõ rằng nếu mình rút lui, thì chẳng khác nào ngầm nhận lấy phần thua. Và Tiêu Hàn, con người kiêu hãnh ấy, không bao giờ chịu thua.
Vậy nên, không chút do dự, anh đã làm một việc táo bạo: vòng tay ôm lấy Khải Phong trước mặt bao nhiêu con người.
Cái ôm đó tựa như một lời tuyên bố: Khải Phong là của tôi.
Phản ứng xung quanh không ngoài dự đoán. Lượng sát khí xung quanh Tử Đằng gia tăng đột biến, đám cảnh sát tròn mắt ngạc nhiên, còn những người hầu thì há hốc mồm như thể vừa chứng kiến kỳ quan thế giới. Nhưng có lẽ người bị "lag" nặng nhất chính là Tiểu Tinh.
Với bộ xử lý logic vốn rất nhanh nhạy, hệ thống lại là người "nhảy số" chậm nhất. "Đợi đã… lẽ nào... ngoài Tử Đằng, ký chủ còn công lược cả nam chính công?! Cái thể loại tình tay ba quái quỷ gì đây?!"
Mọi ánh mắt chưa kịp "tiêu hóa" xong cảnh tượng kia thì đã lập tức đổ dồn về phía khác. Lý phu nhân – người đã chứng kiến tất cả – không chịu nổi cú sốc trời giáng này, liền ngất lịm tại chỗ.
Đám người hầu vội vã khiêng bà ra ngoài trong tình trạng vô cùng khẩn trương. May mắn thay, trong trường vừa khéo có một chiếc xe cứu thương chờ sẵn.
Vắng bóng "trụ cột quyền lực," đám cảnh sát và vị thanh tra cũng tranh thủ chuồn đi. Ai nấy đều đồng lòng với một suy nghĩ duy nhất: Tránh xa Tiêu Hàn và Tử Đằng càng sớm càng tốt!
Nhanh như lúc đến, toàn bộ các phương tiện phô trương đều lần lượt rời đi, nối đuôi chiếc xe cứu thương đang hú còi inh ỏi.
Sân trường lúc này chỉ còn lại một mảng bụi mờ lơ lửng trong không khí, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Học sinh toàn trường vẫn cứng đơ như tượng, chẳng biết phải phản ứng thế nào trước sự kiện vừa nãy. Phải đến khi giáo viên ho khan, thúc giục họ trở lại bài giảng còn dang dở, dòng chảy thời gian mới được khôi phục.
Tại hành lang – nơi sự kiện vừa diễn ra – giờ chỉ còn lại ba nam sinh và một thực thể vô hình đứng đó.
Tử Đằng phá tan sự im lặng bằng giọng điệu lạnh lẽo đến tê tái. "Nếu đây chỉ là màn kịch để anh qua mặt mẹ mình, thì đã đến lúc buông tay rồi đấy."
Tiêu Hàn nghe rõ từng từ, thậm chí có thể cảm nhận được ý châm biếm sâu sắc trong lời nói ấy. Nhưng thay vì nhượng bộ, anh thậm chí còn bật ra một nụ cười ma mị đậm chất tổng tài ngôn tình.
Anh ôm Khải Phong càng chặt hơn, như đang cố tình chọc tức đối phương. "Nếu không thì sao? Tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải yêu một người thông minh, xuất chúng, gia thế hiển hách như bà ấy mong muốn, đúng chứ?"
Nếu hệ thống có tóc, hẳn giờ cậu đã vò đến hói cả đầu. "Không không không, lời thoại thì đúng, nhưng sai đối tượng rồi!!!"