Vai Ác Cố Chấp Sủng Muội Muội

Chương 12: Yểu mệnh

“Chờ ngày rời đi lại đưa, không vội.” Lão nhân hiền từ nói: “Gọi tiểu nữ oa tới ăn cơm.”

Tiểu Nam Chi ngoan ngoãn ngồi trước bàn cơm, đợi ăn cơm.

Lục Thành cầm một cái muỗng đưa Thịnh Nam Chi, hỏi: “Biết dùng muỗng không?”

Thịnh Nam Chi gật đầu: “Biết! Muội dùng muỗng rất thuần thục.”

Lục Thành gật đầu, dùng một chiếc đũa khác gắp đồ ăn cho Thịnh Nam Chi.

Tiểu Nam Chi không có nói sai, dùng muỗng rất tốt, tay không run.

Đồ ăn lão nhân gia cực kỳ đơn giản, hai mặn một canh, món ăn mặn chỉ có mấy lát thịt.

Ban đầu Lục Thành lo lắng Thịnh Nam Chi ăn không quen nhưng thấy nàng ăn phồng miệng, giống hamster nhỏ mới yên tâm.

Cơm nước xong, lão nhân theo thường lệ bắt mạch Thịnh Nam Chi, sau đó gọi Lục Thành gọi ra sân: “Tiểu nữ oa từ trong bụng mẹ thân thể đã không tốt, đừng nhìn hiện tại có vài phần tinh thần, bên trong khí hư, một khi sinh bệnh dễ phản phệ.”

“Lão thấy các ngươi ăn mặc biết là nhà phú quý, sau khi trở về, tốt nhất dùng dược liệu quý báu dưỡng, bằng không sẽ yểu mệnh.”

“Còn cần chờ một chút.” Có nhiều lời Lục Thành không thể miêu tả.

Tình thế hiện tại không thể ra ngoài, đã nhiều ngày rồi hắc y nhân tất nhiên lục sót rừng trúc, bên trong đặt không biết bao nhiêu bẫy rập.

Hơn nữa tiểu Nam Chi thể nhược, còn cần dưỡng bệnh, cần chờ tướng phủ cứu viện.

Nếu không đến, hai tiểu hài tử phá thiên la địa võng hắc y nhân bày bố thế nào.

Thôn nhỏ nửa lánh đời vừa vặn là chỗ trú ẩn tiện lợi.

Lão nhân cũng không hỏi nhiều, nói: “Ngày mai theo lão lên núi tìm thuốc, dược liệu đó khó tìm, thêm một người mau chóng tìm được, sớm cho tiểu nữ oa uống.”

Lục Thành gật đầu đồng ý.

Ước định xong thời gian, Lục Thành trở về phòng.

Thịnh Nam Chi ngủ trên giường, chơi con bướm nhỏ lão nhân gia làm từ cây trúc, thấy Lục Thành tới vui vẻ đưa con bướm cho ca ca xem.

Hắn nhận con bướm trong tay Thịnh Nam Chi, giải thích sắp tới phải một mình ở nhà.

Quả nhiên Thịnh Nam Chi đỏ hốc mắt: “Không muốn, muội không muốn, không muốn một mình.”

“Ca ca cho muội theo, không cần ôm, muội tự ngoan ngoãn đi đường!” Nàng nỗ lực vỗ ngực đảm bảo.

Đường nhỏ sau núi uốn lượn không dễ đi, còn thường xuyên lui tới một ít động vật hoang dại, Lục Thành đương nhiên không đồng ý.

Thấy Lục Thành không chịu, tiểu Nam Chi “Hừ” một tiếng quay đầu đi, trong ánh mắt hàm chứa nước mắt quật cường không thèm nhìn thiếu niên.

Hắn không có sức chống cự với những thứ ngọt ngào, đành phải dỗ : “Ca ca sẽ về nhà nhanh, mang đồ ăn ngon, được chưa?”

Thịnh Nam Chi gật đầu, luyến tiếc nói: “Ca ca mau trở về, Chi Chi sợ hãi.”

Thấy thiếu niên đồng ý, Thịnh Nam Chi mới lộ ra một chút tươi cười, chừa ra nửa tấm chăn cho Lục Thành ngủ.

Sắc mặt Lục Thành cứng đờ, thật mau lại khôi phục sắc mặt như ban đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Không cần, ca ca không nằm, canh Chi Chi ngủ.”

Thịnh Nam Chi trợn mắt nhìn hắn, có chút nghi hoặc gật đầu, đã trễ thế này còn chưa buồn ngủ?

Không hổ là đại hài tử!

Lục Thành vỗ vài cái sau lưng đã ngủ, trong tay còn nắm chặt góc áo Lục Thành.