Vương Thúy thương nhi tử một chút nguyên tắc đều không có, hài tử lớn nằm trên mặt đất la lối khóc lóc, không dạy còn đau lòng.
Ngại có mặt Lục Thành, không dám nói thêm cái gì, trong lòng đã mắng Thịnh Nam Chi trăm ngàn lần.
Cái thứ hồ ly tinh, nhỏ tuổi đã câu dẫn người.
Được nhi tử lão nương coi trọng là vinh hạnh của ngươi.
Vương Thúy nhìn nhi tử thật lòng thích, dặn nhi tử đợi Lý đại phu, cùng Thịnh Nam Chi chơi, tự đi ra ngoài tìm Lý đại phu.
Chủ yếu là có quả ngọt nhi tử thích ăn nhất, để nhi tử ở nhà Lý đại phu ăn no.
Vương Thúy mới vừa đi, đứa nhỏ bắt đầu động tay động chân Thịnh Nam Chi, kết quả bị Lục Thành hung hăng tẩn một trận.
Một người nằm trên mặt đất khóc đến nước mũi chảy ròng, khó coi không có lễ tiết.
Thịnh Nam Chi lần đầu tiên thấy tiểu hài tử không biết xấu hổ, trong lúc nhất thời xem ngây người.
Nàng cắn ngón tay không hiểu hỏi: “Ca ca chưa dùng hết sức, ngươi thật sự đau sao? Giả vờ? Cha nói tiểu hài tử không thể nói dối, bằng không sẽ bị đại lang bắt đi.”
Một loại ánh mắt thương hại phế vật nhìn tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp đình chỉ khóc thút thít, nằm trên mặt đất mặt vô biểu tình nhìn trần nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Lục Thành lấy đầu ngón tay tiểu Nam Chi từ trong miệng ra, giọng nói nhàn nhạt: “Không thể ngẩm ngón tay, dơ.”
Tiểu mập mạp thấy không ai để ý, mặt mũi xám xịt bò dậy, chủ động ôm trái cây trên bàn ăn.
Thịnh Nam Chi ngẩng đầu ủy khuất nhìn Lục Thành, tiểu mập mạp ăn quả ngọt, sau này nàng uống thuốc ăn cái gì?
Tiểu mập mạp quả nhiên là người xấu!
Lục Thành sờ đầu tiểu Nam Chi: “Đợi lát cho Chi Chi bánh hạnh nhân.”
Lúc này Thịnh Nam Chi mới vui vẻ cười, thuận tiện xem tiểu mập mạp ăn trái câu.
Lục Thành không ngăn cản, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ lạnh nhạt.
Quả này tuy ngọt nhưng không thể ăn nhiều, nếu không sẽ đi tả nôn mửa.
Hắn trời sinh đã hư, không phải người tốt, có thù tất báo, một bàn quả ngọt là hắn cố tình đặt ở nơi tiểu mập mạp có thể chú ý tới.
Kiên nhẫn thiết lập bẫy rập, chờ con mồi vụng về ở bên trong liều mạng giãy giụa.
Vương Thúy và Lý đại phu cùng nhau trở về, hình như đã xem xong chân đương gia, hiện tại trở về lấy thuốc.
Cái gì tiện nghi Vương Thúy đều muốn chiếm, khi Lý đại phu dùng cân nhỏ ước lượng lượng dược, nàng trộm bỏ dược liệu khác vào trong túi.
Lấy xong thuốc cũng không đưa tiền, đắc ý khinh thường nói: “Hán tử nhà ta ngày thường hay giúp Lý đại ca, hiện tại cũng là lúc Lý đại ca hỗ trợ, thuốc này cho không đi.”
Thuốc này do Lý đại phu dùng hết toàn lực lên núi hái, đang lúc muốn cãi cọ vài câu, Vương Thúy thay đổi sắc mặt, hung hăng “Phi” một tiếng: “Bạch nhãn lang.”
Nói xong thịt rất đau, từ trong rổ nhỏ lấy ra hai quả bắp: “Tiền thuốc.”
Trừng mắt nhìn Lý đại phu một cái, lôi kéo tiểu mập mạp hùng hổ đi.
Lý đại phu vuốt chòm râu hoa râm, thở dài, đem bắp đặt trong phòng bếp.
Trên người Lục Thành có túi tiền, móc ra đưa lão nhân: “Cho ngài, cảm ơn ngài thu lưu.”
Lão nhân không nhận lấy, định sờ đầu Lục Thành lại sờ trúng khoảng không, nhìn sắc mặt tiểu hài tử mất tự nhiên cười ha hả vuốt râu.