Vai Ác Cố Chấp Sủng Muội Muội

Chương 10: Vương Thúy

Hắn trầm mặc một hồi hỏi: “Nếu ta rót thuốc, tiểu thư sẽ nuốt xuống?”

Đầu nhỏ Thịnh Nam Chi suy nghĩ, gật đầu: “Hình như là thế?”

Cuối cùng Thịnh Nam Chi mơ màng hồ đồ bị Lục Thành chuốc thuốc, nước mắt lưng tròng oa oa trong ổ chăn nhìn Lục Thành.

Lục Thành nhìn tiểu Nam Chi thơm tho mềm mại giờ phút này bởi vì sinh bệnh héo úa, lại nghĩ tới cái danh từ nhỏ đến lớn cùng hắn —— tai tinh.

Lục Thành rũ mắt, che dấu cảm xúc quật cường phức tạp.

Giọng nói thiếu niên trong trẻo: “Có lẽ ta thật là tai tinh, luôn khiến cho người khác gặp chuyện xui xẻo.”

Đôi mắt Thịnh Nam Chi tròn xoe như mèo nhỏ, không thể tin nhìn Lục Thành, giọng nói mềm mại vội vàng biện giải: “Ca ca không phải, ca ca là phúc tinh của Chi Chi!”

Nói xong ngồi dậy, nỗ lực vươn tay nhỏ ôm cánh tay Lục Thành, cọ cọ giống mèo nhỏ.

Phúc tinh?

Lục Thành lần đầu tiên nghe thấy kiểu xưng hô này, khuôn mặt ra vẻ thành thục mang theo một tia mê mang.

Tai tinh, mấy từ ti tiện nghe nhiều, nghe thấy từ ngữ trời quang trăng sáng, Lục Thành có chút không quen.

Ca ca do tiểu Nam Chi nhặt về phủ, giống như mèo con a Hoa, không ai được bắt nạt, nàng thở phì phì suy nghĩ.

Đột nhiên cửa bị gõ vang, cùng với một giọng phu nhân đanh đá: “Lý đại phu mau ra đây, đương gia nhà ta ngã gãy chân, nhanh ra xem bệnh.”

Tiểu Nam Chi bị giọng nữ nhân sợ tới mức rụt trong lòng ngực Lục Thành, cho rằng người xấu tìm tới cửa.

Lục Thành ở đây nhiều ngày, cũng hiểu biết không ít sự tình thôn dưới vách núi.

Thôn dân dưới vách núi tương đối ít, dân trong thôn bưu hãn, đi lại không tiện, nửa lánh đời, toàn bộ thôn chỉ có một đại phu.

Thấy không ai ra tiếng, Vương Thúy nắm tay hài tử phá cửa vào. Sân nhà nhỏ dễ dàng thấy hai tiểu hài tử trong phòng.

“Hai tiểu hài tử từ nơi nào tới? Lý đại phu đâu?”

Lục Thành ngước mắt, ánh mắt u hàn làm cho người ta sợ hãi. Vương Thúy vô thức lui về phía sau vài bước, lại nghĩ cho dù đáng sợ cũng chỉ là tiểu hài tử thôi.

Vì thế ưỡn ngực, thịt mỡ trên mặt run theo, lông mày hung hăng nhíu lại: “Tiểu vương bát dê con, nhanh tìm Lý đại phu cho cho nương.”

“Không được mắng ca ca!” Thịnh Nam Chi ngẩng đầu giọng nói trong trẻo lại dị thường kiên định.

Liên tiếp bị hai tiểu hài tử làm mất mặt mũi, Vương Thúy không dám ngẩng đầu.

Nàng làm người không nói lý, nếu không phải ánh mắt Lục Thành quá mức áp bức, Vương Thúy đã xông lên xé nát miệng tiểu hài tử.

“Đồ đê tiện, dám trả treo lão nương? Có tin lão nương xé nát ngươi……”

Còn chưa nói xong, đã bị Lục Thành ném một chén trà đến gần miệng.

“Câm miệng.” Hắn lại cầm lấy một chén trà, nhắm ngay đầu nữ nhân: “Nói thêm câu nữa, thì để nhi tử ngươi nhặt xác.”

Nếu là hài tử khác Vương Thúy có lẽ không tin nhưng cố tình là Lục Thành, ánh mắt hung ác, thần sắc lạnh băng, làm người ta không dám đυ.ng vào một chút.

Không dám tiến lên, còn muốn cho bản thân bậc thang leo xuống, cực kỳ xấu hổ đi tìm phòng khác, làm bộ tìm Lý đại phu: “Nhãi ranh không giáo dưỡng.”

Toàn bộ quá trình con trai Vương Thúy không giúp mẫu thân, bất kính nhìn chằm chằm Thịnh Nam Chi.

Con trai Vương Thúy sinh ra béo ú, mới 6 tuổi đã lớn hớn hai Thịnh Nam Chi gộp lại.

Đột nhiên nằm trên mặt đất, khóc kêu: “Nương! Con muốn nàng làm tức phụ, con muốn cùng nàng bên nhau.”