Thịnh Nam Chi tỉnh lại là sáng sớm ba ngày sau.
Nàng ngủ bao lâu, Lục Thành ngồi mép giường canh giữ bấy lâu.
Giờ phút này nàng còn có chút suy yếu, tiểu Nam Chi vươn tay nhỏ trắng như tuyết trong ổ chăn sờ đầu Lục Thành.
Lục Thành bừng tỉnh thấy tiểu Nam Chi tươi cười, khó có thể miêu tả tâm tình lúc này.
Ngày thường tiểu hài tử xụ mặt, lạnh nhạt sẽ xả ra một nụ cười, muốn cho bản thân trông hiền lành một ít.
“Chi Chi có nơi nào không thoải mái?”
Thịnh Nam Chi lắc đầu, sau đó lại gật đầu, giọng nói nho nhỏ: “Ca ca, muội ngứa.”
Thịnh Nam Chi nâng cánh tay lên cho Lục Thành xem, mặt trên có vài vệt đỏ.
Bởi vì lúc ấy hai người mắc mưa, lão giả cho hai bộ xiêm y hài đồng.
Lục Thành mặc vải thô quen nhưng Thịnh Nam Chi từ nhỏ sống trong cẩm tú tơ lụa lớn lên, lần đầu mặc vải vóc thô ráp.
Lục Thành dịch góc chăn đắp kỹ, nói: “Đã giặt sạch xiêm y, một lát là có thể mặc.”
Thịnh Nam Chi vui vẻ gật đầu.
Từ trận xối mưa kia thân thể tiểu Nam Chi không tốt
Dưới vách núi là thôn làng lánh đời an toàn, chờ tiểu Nam Chi dưỡng thân thể mấy ngày.
Lão nhân bưng hai chén thuốc cười nói: “Thân thể đứa nhỏ cũng quá kém, cuối cùng cũng tỉnh.” Rồi đưa dược cho Lục Thành: “Ngoan ngoãn uống thuốc, gia gia đi hái thuốc.”
Lục Thành uống một hơi cạn sạch, sau đó đút Thịnh Nam Chi, đưa muỗng tới bên miệng.
Thịnh Nam Chi một đường ngoan ngoãn nhưng khi uống thuốc trở nên cáu kính.
Nàng mím môi, nghiêng đầu qua một bên: “Muội không uống, muội không sinh bệnh, rất khỏe mạnh! Một quyền đánh bại mười kẻ xấu.”
Nói xong còn khoa tay múa chân vài cái, lại bởi vì dùng sức quá mạnh, ho khụ lên.
Dưới tác dụng tâm lý, Lục Thành cảm thấy mặt Thịnh Nam Chi gầy ốm vài phần, ban đầu phì nộn đáng yêu, nay cằm nhòn nhọn.
Lục Thành trong chuyện uống thuốc giữ vững nguyên tắc, tay bưng chén thuốc, ôn nhu dỗ: “Uống xong cho ăn quả ngọt được không?”
“Không cần.”
“Uống thuốc, ngoan một chút được không?”
“Ca ca, muội không muốn uống, thuốc rất đắng.”
Cảm xúc giữ nhiều ngày mới bung ra, tiểu Nam Chi nhịn không được khóc thành tiếng: “Hu hu hu, thuốc khó uống, uống không được hu hu, muội rất ngoan nhưng thuốc quá đắng!”
Khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhìn qua đáng thương vô cùng. Trong lòng Lục Thành mềm nhũn, sờ tóc Thịnh Nam Chi: “Ừ, muội rất ngoan rất ngoan, không có hư là ca ca nói sai.”
Nhưng thuốc vẫn phải uống, uống thuốc lại thành vấn đề nan giải mới.
Thịnh Nam Chi trước kia ở phủ thừa tướng uống thuốc đối với bọn hạ nhân chính là một kiếp nạn lớn.
Tiểu Nam Chi chỗ nào cũng ngoan, ngoại trừ không chịu uống thuốc.
Mỗi lần uống là lăn lộn hồi lâu.
Bệnh tình không thể kéo dài, vẫn là Thịnh Minh hạ quyết tâm đổ thuốc vào trong miệng Thịnh Nam Chi, nhanh nhét mứt hoa quả ngọt áp vị.
Đổ một thân mồ hôi, mới đút tiểu tổ tông uống xong thuốc.
“Ngày thường tiểu thư uống thuốc thế nào?” Lục Thành hỏi.
Vốn tưởng rằng tiểu Nam Chi sẽ hỏi một đằng trả lời một nẻo, kết quả nhanh miệng nói: “Cha lấy chén thuốc rót trong miệng, rất hung, muội chỉ có thể lộc cộc lộc cộc nuốt xuống.”
Lục Thành:...... Mềm không ăn, thích mạnh bạo đúng không?