Thịnh Nam Chi sợ hãi ôm chặt Lục Thành, vùi đầu vào trong lòng ngực Lục Thành không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Một trận gió lanh, sau đó nghe thấy tiếng ngựa hí càng ngày càng gần.
“Đừng nói chuyện.” Lục Thành bưng kín miệng Thịnh Nam Chi.
Mới đầu chung quanh an tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng chim hót, chóp mũi tràn ngập mùi bùn đất ướt tanh.
Thịnh Nam Chi mới 4 tuổi đương nhiên sợ hãi.
Nhưng ca ca nói không thể nói chuyện, đành phải nghẹn nước mắt, ngậm chặt miệng, không dám phát ra một chút tiếng khóc.
Giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rơi ướt tay Lục Thành, nàng giống chó con ướt nhẹp đáng thương run rẩy.
Mưa trút xuống, giọt mưa không lưu tình đánh trên người, gió thổi qua, rét lạnh nổi lên bốn phía.
Từng đợt tiếng vó ngựa giống như lôi đình vạn quân truyền vào tai hai người.
“Mau đuổi theo, ở phía trước.”
Sau khi không còn nghe âm thanh, Lục Thành ôm Thịnh Nam Chi ra hang động.
Khi ở trên ngựa chạy băng qua phát hiện hang dộng, chung quanh có bụi cỏ che lấp, cửa động nhỏ, vừa vặn chứa hai tiểu hài tử.
Hắn ôm Thịnh Nam Chi nhảy vào hang động, thúc ngựa tiếp tục chạy về phía trước hấp dẫn chú ý.
Mánh khóe nhỏ này sẽ sớm bị đám hắc y nhân phát hiện, vì thế mau chóng chạy ra.
Không thể về trại nuôi ngựa chứ đừng nói trong đó có bao nhiêu mai phục, hiện tại không có ngựa, trên đường về trại nuôi ngựa có thể bị bắt.
Thấy Lục Thành không nói chuyện, Thịnh Nam Chi nức nở ủy khuất hỏi: “Hu hu, ca ca đột nhiên xuất hiện nhiều người xấu như vậy.”
Lục Thành sờ đầu tiểu Nam Chi, an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ bảo hộ tiểu thư.”
Ánh mắt Lục Thành thâm trầm, nhìn chằm chằm phương hướng đám người kia.
Ôm lên tiểu Nam Chi nhỏ yếu phát run, chạy một hướng khác.
Hắn sống trong vũng bùn, rành nhất là mỗi một lần trong chỗ chết tìm được đường sống.
Thợ săn ngẫu nhiên đánh dấu, đánh hơi qua dấu vết, chạy hướng đông.
Khi đến phía đông là vách núi hoang vắng cằn cỗi.
Mưa xuân rơi lớn hơn nữa, Lục Thành thấy không rõ cảnh tượng trước mắt.
“Ầm” tia chớp xẹt qua, sấm rền vang, phá mây mù âm u cũng đánh nát mong đợi trong lòng.
Có lẽ hắc y nhân sẽ nhanh phát hiện tung tích bọn họ.
Lúc này một bóng người xuyên qua màn mưa, đi tới vách núi.
Là một lão giả mặc áo tơi, cõng một cái sọt, thấy hai tiểu hài tử có chút kinh ngạc.
“Tiểu hài tử đến đây làm cái gì? Cha mẹ đâu?”
Lục Thành cảnh giác nhìn lão, ôm chặt Thịnh Nam Chi hơn nữa.
Lão giả kinh hô một tiếng: “Bé gái đã ngất.”
Lúc này Lục Thành mới chú ý tới Thịnh Nam Chi không có động tĩnh.
Tiểu Nam Chi vẫn luôn thực ngoan, vẫn luôn nỗ lực không kéo chân ca ca.
Mặc dù sợ hãi cũng cố nén không ra tiếng, vì thế Lục Thành không biết nàng hôn mê bất tỉnh.
Lục Thành thành thục thế nào cũng là một tiểu hài tử, đặc biệt là Thịnh Nam Chi hôn mê bất tỉnh, tức khắc chân tay luống cuống.
Lão giả là đại phu trong thôn, sốt ruột cứu người, thở dài vài tiếng đi đến vách núi khảy dây leo cố định vào tảng đá: “Mau theo lão về nhà, bé gái cần nhanh châm cứu uống thuốc.”