Vai Ác Cố Chấp Sủng Muội Muội

Chương 13: Bắt cóc

Ngày hôm sau lên núi, Lục Thành đánh thức Thịnh Nam Chi, tiểu Nam Chi còn buồn ngủ đã bị đút ăn cháo gạo kê, lại rót một chén thuốc, mới xách người về giường.

Thịnh Nam Chi mắt nhắm mắt mở, Lục Thành ở bên tai dặn dò một hồi nên làm thế nào, cuối cùng gật đầu lung tung tiếp tục vùi trong ổ chăn ngủ.

Lục Thành xoa giữa mày, băng hàn trên mặt mang theo một tia bất đắc dĩ.

Chờ Thịnh Nam Chi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Thịnh Nam Chi ngồi trên giường ngây ngốc, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn dược liệu phơi nắng trong sân, chốc lát mắt đỏ hoe.

Tiểu Nam Chi chưa từng ở một mình, còn ở một hoàn cảnh lạ lẫm, ôm chăn nức nở lên.

Khóc mệt rồi lau nước mắt, tự cổ vũ bản thân: “Thịnh Nam Chi có thể, hu hu hu, có thể một mình……”

Chốc lát truyền ra tiếng nức nở lớn hơn nữa: “Không thể hu hu hu Chi Chi không thể một mình.”

Nhưng không ai hiểu nàng, khóc đủ rồi chân tay vụng về mặc áo ngoài vào.

Chạy tới cầm điểm tâm trên bàn gặm ăn, lại uống chút trà, khôi phục sức lực, tiếp tục thút tha thút thít.

Ngây ngẩn nhìn trong sân.

Ánh mắt nàng quá mức chuyên chú, hình như cửa lớn động một chút.

Thịnh Nam Chi giống chó con lau khô nước mắt, chạy ra cửa chờ, ánh mắt chờ mong.

“Lý đại phu có ở nhà không, mau ra xem nhi tử lão nương sao lại nôn cả đêm?”

Hóa ra là a thẩm hung dữ ngày hôm qua, chó con Thịnh Nam Chi ủ rũ.

Ca ca nói không thể tùy tiện mở cửa cho người khác vào, Chi Chi rất nghe lời.

Nàng nghe lời nhưng người ngoài cửa không hiểu quy củ, cạy khóa cửa ra, tùy tiện xông vào.

Thấy trong sân chỉ có một mình Thịnh Nam Chi, sói con hung ác ngày hôm qua không ở nhà, Vương Thúy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ vào Thịnh Nam Chi hùng hổ mắng: “Ngươi chết rồi sao, không nghe lão nương gõ cửa nửa ngày à?” Vương Thúy bực bội nhìn quanh bốn phía: “Lý đại phu đâu?”

Thịnh Nam Chi sợ Vương Thúy, rụt cổ muốn thu nhỏ bản thân.

“Gia gia đi ra ngoài hái thuốc.”

Vương Thúy hung hăng phun ra một ngụm đàm xuống đất, trong miệng huyên thuyên nói lời khó nghe.

Lúc chuẩn bị đi, đột nhiên nheo mắt, nhìn kỹ tướng mạo Thịnh Nam Chi.

Tuy còn nhỏ nhưng đã nhìn ra cốt cách mỹ nhân, khí chất quanh thân cao quý, khiến người ta nhìn nhiều vài lần.

Đôi mắt Vương Thúy đảo loạn, sau đó nói: “Ca ca ngươi kêu lão nương mang ngươi đi tìm hắn.

Thịnh Nam Chi vừa nghe khóe miệng sắp nhếch lên, sau đó cảnh giác lui về sau: “Sẽ không, ca ca nói một lát trở về tìm ta.”

Vương Thúy không phải người kiên nhẫn, chịu đựng bực bội tiếp tục nói: “Ca ca ngươi lên núi bị thương, nghỉ ngơi ở nhà lão nương, kêu lão nương tới đón ngươi!”

Vừa nghe ca ca bị thương, Thịnh Nam Chi hoảng loạn, một đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn ngập kinh hoảng lo lắng.

Nhưng nàng không tin a thẩm, trông rất xấu.

Trong lúc Thịnh Nam Chi do dự, Vương Thúy bắt nàng lại, nhét trong miệng miếng vải.

Không màng chút sức lực mèo nhỏ giãy giụa, ôm người đi.

Thịnh Nam Chi bị xóc, mắt đầy sao xẹt, đồ ăn sáng nay sắp từ dạ dày nôn ra.

Thôn Huyền Nhai ít người, Vương Thúy lại chọn đi đường nhỏ, dọc đường Thịnh Nam Chi không có biện pháp cầu cứu.

Vương Thúy vội vã ôm Thịnh Nam Chi trở về một cái sân rách nát, có tật giật mình nhìn chung quanh, chạy nhanh ra cổng khóa lại.