Lâm Đông vẫn sử dụng năng lực Thi vực, tấn công trực tiếp vào bên trong để tránh máu chảy ra, mùi máu tươi sẽ quấy nhiễu đến những người thức tỉnh khác, mũi của họ rất thính.
Sau khi xử lý xong ba người này, Lâm Đông đi sang phòng bên cạnh. Ở đây có một nữ thức tỉnh đang ngủ say, Lâm Đông lại dùng cùng một thủ pháp, bổ đầu lấy não đan của cô ta.
Cứ như vậy Lâm Đông liên tiếp gϊếŧ chết năm người thức tỉnh, cắn nuốt não đan của bọn họ.
Cảm giác này....Bỗng nhiên khiến Lâm Đông nhớ lại khi còn bé, ở sân sau cô nhi viện có một cây anh đào. Mỗi khi anh đào chín, hắn sẽ cùng Trình Lạc Y, mang theo nhóm bạn nhỏ, đi hái anh đào ăn.
Mặc dù đã qua nhiều năm, Lâm Đông vẫn còn nhớ như in ngày hôm qua, đó là tuổi thơ đã mất của hắn. Không ngờ rằng trong trường hợp hôm nay, lại khiến hắn nhớ đến đoạn thời gian kia.
Mang theo những kỷ niệm đẹp, Lâm Đông định tiếp tục gϊếŧ người.
Nhưng khi hắn xuyên qua vách tường lần nữa, trực tiếp đi vào một cái kho lớn. Bên trong chất không ít vật tư, dầu muối củi gạo tương dấm trà, đồ uống, mì gói, xúc xích, bánh mì, những gì có thể tìm được trong siêu thị ở đây đều có.
Lâm Đông không chút khách khí, phất tay thu toàn bộ vào trong không gian trữ vật.
Đi xa hơn vẫn là một nhà kho lớn, đây là thịt tươi, tôm đá, cua, v.v., . Bởi vì có máy phát điện nên kho lạnh vẫn hoạt động, mọi thứ được lưu trữ một cách hoàn hảo.
Lâm Đông phất tay thu hết.
Tiếp tục đi về phía trước vẫn là nhà kho. Có tổng cộng bốn nhà kho lớn, bảo quản rất nhiều đồ. Bên trong là đồ dùng gia dụng, chổi, cây lau nhà, nước giặt, cái gì cần có đều có.
Chỉ có nhà kho rau củ quả đã có dấu hiệu thối rữa hàng loạt. Nhưng Lâm Đông không quan tâm lắm, vì hắn là động vật ăn thịt.
......
Nhưng đúng lúc này, hai người thức tỉnh canh đêm bên ngoài đã mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.
"Anh Nam, đã hai giờ năm phút rồi, sao Cẩu Thặng còn chưa đổi ca cho chúng ta?”
“Không biết.”
Gã đàn ông trung niên cũng khá kỳ lạ.
"Chẳng lẽ.... Tối qua lăn lộn quá thành tôm chân mềm rồi?"
“Tôi đi gọi hắn, có thể là không muốn thay ca, muốn chơi thêm chút.”
Vẻ mặt nam thanh niên rất khó chịu.
Gã đi thẳng đến căn phòng đầu tiên, gõ cửa ‘bang bang bang".
“Cẩu Thặng, dậy thay ca, mau dậy thay ca.”
“Này, có nghe gì không đấy, đừng có giả chết với tôi.”
Nhưng mặc cho gã gõ như thế nào, bên trong không một tiếng động.
Thanh niên càng cảm thấy không đúng, sử dụng vũ lực đẩy cửa ra. Vào phòng nhìn về phía giường, phát hiện một nam hai nữ đang nằm, nhưng làn da bọn họ trắng bệch, không chút huyết sắc.
Đã là người chết.
"ĐM! Xảy ra chuyện rồi! Người đâu tới đây!”
Thanh niên lập tức kinh hô thành tiếng.
Gã run rẩy, lại hét lên kinh hoảng, giống như một tiếng sấm nổ tung trong đại sảnh, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Vô số người bừng tỉnh trong giấc mơ, buồn ngủ mơ màng dụi mắt đi về phía này.
"Làm sao vậy?"
"Xảy ra chuyện gì?"
“Có Zombie tiến vào sao?”
"...."
Một đám người sống sót tụ tập lại đây, nói hai ba câu nghị luận.
Nhưng không ai chú ý đến trong đám người có một thanh niên cao ráo, mặt không biểu tình, bình thản hờ hững nhìn chăm chú bọn họ.
Kể cả người được gọi là anh Nam gác đêm lúc trước, tên thật là Lý Nam, là một người thức tỉnh ngưng tụ tinh thạch, được xem là thủ lĩnh ở đây.
“Tiểu Lưu, làm sao vậy?”
"Anh Nam, Cẩu Thặng... Hắn chết rồi!”
Thanh niên vội vàng nói.
"Cái gì?"
Lý Nam nhìn vào trong phòng, lập tức nhíu mày.
Những người sống sót ở sau lưng ồn ào bàn tán.
"Sao lại chết? Chẳng lẽ quá phấn khích nên đứt dây thần kinh chết sao?"
“Không thể! Hai cô gái cũng đã chết."
"Chẳng lẽ.... Họ có bệnh truyền nhiễm gì?"
"....."
Lông mày Lý Nam càng nhíu càng sâu, dựa vào trực giác nhạy bén của hắn đã nhận thấy năng lượng trong cơ thể hoàn toàn biến mất, rõ ràng là não đan bị lấy mất. Nhưng trên người gã kia lại không có vết thương.
"Không thể nào, đang yên đang lành não đan bị lấy đi trong khi đầu vẫn lành lặn, có người ở phòng bên cạnh hắn không? Gọi họ ra hỏi đi.”
“Tôi không ngờ đến.”
Tiểu Lưu vẻ mặt mờ mịt.
Lý Nam nhìn về phía trước, phát hiện cửa bốn căn phòng kế bên vẫn đóng chặt như trước. Trong lòng dấy lên dự cảm không lành, giác quan của người thức tỉnh nhạy bén, chuyện lớn như vậy, bọn họ không có khả năng không nghe thấy.
Rầm! Rầm! Rầm!
Lý Nam liên tiếp mở bốn cánh cửa ra. Không có gì bất ngờ, bên trong đều có một cỗ thị thể lạnh lẽo.
"Híttttt...."
Tất cả mọi người hít vào hơi lạnh.
Chết rồi!
Tất cả họ đều chết rồi!
Đúng lúc này, có một cô gái từ phía nhà kho chạy tới, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh sợ.
"Anh Nam, nhà kho... Vật tư bên trong kho hàng cũng không còn!"
"Hả?"
Đôi mắt Lý Nam tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Vội vàng chạy đến trước cửa mấy kho hàng lớn. Phát hiện kho hàng vốn đầy, hiện giờ đã trống rỗng.
"Ảo giác! Đây nhất định là ảo giác, nhất định là mình đã trúng chiêu khống chế tinh thần của người khác rồi.”
Lý Nam liên tục lắc đầu, không thể tin được sự thật trước mắt.
Bởi vì có một số người thức tỉnh, hoặc quái biến dị có năng lực khống chế tinh thần. Nhưng mặc cho hắn tập trung tinh thần như thế nào. Phát hiện trước mắt đây chính là hiện thực, cũng không phải ảo ảnh gì.
"Điều này.... Làm sao có thể chứ?”
Sắc mặt Lý Nam âm trầm đến cực điểm, như sắp chảy ra cả nước.
Những người còn lại cũng im lặng, hơn trăm người không ai lên tiếng.
Vốn có mười hai người thức tỉnh, chết năm người không lý do, hiện giờ chỉ còn lại có bảy người.
Điều quan trọng nhất là, tất cả vật tư trong kho đều không còn, sau này sống thế nào đây?
"Chắc là có thứ gì đó vào đây rồi.”
Lý Nam bình tĩnh phân tích.
Người phụ nữ bên cạnh hỏi:
"Anh Nam, có thể âm thầm gϊếŧ năm người thức tỉnh, còn cướp vật tư cả tấn, đây là năng lực gì?”
“Tôi cũng không rõ.”
Lý Nam cau mày, ánh mắt nhìn quanh bốn phía:
"Nhưng mà có thể hắn ta chưa đi, hắn đang ẩn nấp trong tòa nhà này!"
"Hả?"
Trong lòng mọi người sợ hãi.
Cả tòa siêu thị Đại Phát có sáu tầng, hơn nữa bọn họ không dám bật đèn, sợ thu hút Zombie hoặc thú biến dị cường đại. Lúc này chỉ dám mở đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt có thể thấy được phạm vi không quá hai mươi thước.
Tất cả mọi thứ xung quanh, tất cả đều tối như mực.
Nghĩ đến có một quái vật gϊếŧ chết năm người thức tỉnh đang ẩn núp trong bóng tối, cảm giác bất an mãnh liệt tự nhiên xuất hiện trong lòng. Mọi người nhìn xung quanh vì sợ con quái vật đó nhảy xổ ra.
Nhưng lúc này ở Lâm Đông đang đứng giữa đám đông.
Đối phương vẫn còn bảy người thức tỉnh, trong đó năm người khá mạnh. Chắc đã ngưng tụ tinh thạch, năng lực không tồi. Hiện giờ vẫn không vội tấn công chính diện, có thể chơi đùa với họ một chút.
Xảy ra chuyện như vậy tất cả những người sống sót đều ủ rũ, năng lượng tiêu cực trong lòng bạo liệt. So với việc chết mất năm người thức tỉnh, bọn họ càng quan tâm đến thức ăn, và quái vật trong bóng tối.
"Nơi này không còn thức ăn, sau này phải làm sao bây giờ?"
"Tiểu Tuyết, hôm qua tôi cho cô một miếng sôcôla phải không? Cô mau trả lại cho tôi.”
“Anh Nam, anh dẫn chúng tôi về công ty TEC đúng không? Nếu được xin chi viện vật tư được không?”
"...."
Lý Nam gật đầu:
“Cái này... Tôi sẽ suy nghĩ.”
Tuy rằng ngoài miệng gã nói như vậy, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ. Gã làm mất mấy tấn vật tư, còn chết năm người thức tỉnh. Sau đó thỉnh cầu tiếp viện từ công ty, đây là một lỗi nặng.
Nếu công ty đổ lỗi cho gã, có lẽ sẽ tiến hành thử nghiệm sống lên người họ.
Hiện tại giải pháp tốt nhất chính là không nói với công ty. Trước tiên cứ giấu kín đã sau đó tranh thủ thời gian tìm ra quái vật kia, đoạt lại vật tư.