Thi Vương Trùng Sinh

Chương 27: Hòa vào bóng tối

Ngay sau đó bảy người thức tỉnh bắt đầu thảo luận về các biện pháp đối phó.

Trong bóng tối, Lý Nam là người đầu tiên lên tiếng:

"Theo tôi thấy không thể báo cáo với công ty chuyện này, chúng ta phải tìm vật tư trở về.”

"Đúng."

Sáu người còn lại gật gật đầu, bọn họ biết vấn đề lợi hại trong chuyện này. Nếu để lãnh đạo công ty phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Thanh niên trước đó chần chừ hỏi:

“Anh Nam, bây giờ không có nổi một manh mối, chúng ta làm sao tìm được?”

"Nhất định sẽ tìm được manh mối, trộm đi nhiều vật tư như vậy không thể xoá hết dấu vết được."

Lý Nam phân tích:

"Hơn nữa quái vật kia rất có thể còn ở trong siêu thị, chúng ta có thể phát động đám người sống sót cùng nhau tìm, không tin tìm không thấy. "

“Những người sống sót? Bọn họ đều sắp bị dọa chết, nào còn có can đảm tìm quái vật, những người đó nhất định sẽ không đồng ý.”

Tiểu Lưu mở miệng nói.

Lý Nam nhíu mày:

"Không đồng ý cũng phải đồng ý! Công ty chúng ta cũng không phải nhà từ thiện. Cứu bọn họ là vì vận chuyển vật tư, hiện tại là tận thế, nhân tài có giá trị mới xứng đáng sống sót!”

Dứt lời, bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, không ai nói gì nữa. Sáu người thức tỉnh đã hiểu những gì hắn nói có nghĩa gì.

Cho dù dùng người sống sót làm bia đỡ đạn cũng phải tìm ra quái vật. Cả mấy tấn vật tư, đừng nói là ở tận thế, dù ở trong thời đại bình thường cũng quan trọng hơn vài mạng người.

......

Sau khi thảo luận xong, Lý Nam lại trở lại trước mặt những người sống sót.

"Mọi người nghe tôi nói, chúng tôi đã bàn bạc xong. Bây giờ vật tư bị mất, chúng ta không thể ngồi chờ chết, lúc nguy nan phải đoàn kết mang đồ trở về.”

"Cái gì?"

Những người vốn còn xì xào bàn tán, lập tức im lặng.

Đi tìm vật tư?

Không nhầm đó chứ?

"Đèn đuốc tối thui, trong siêu thị còn có quái vật ẩn nấp.”

“Ai thích đi thì đi, dù sao tôi cũng không đi!”

"Đúng thế, năm người thức tỉnh còn bị gϊếŧ, chúng ta chỉ là người bình thường, gặp phải quái vật thì chết không cần ngh."

"Giải quyết quái vật là chuyện người thức tỉnh nên làm, tôi không phải người thức tỉnh..."

Nghe mọi người lên tiếng, sắc mặt Lý Nam sa sầm xuống. Lửa giận thiêu đốt trong lòng, gằn từng chữ nói.

"Các người không đi cũng phải đi, tôi không có nghĩa vụ bảo vệ các người. Nếu không muốn bỏ công sức chỉ muốn ngồi hưởng thụ thành tựu, tôi sẽ ném các người ra khỏi siêu thị.”

"Hả? Điều này..."

Mọi người cả kinh, thấy thái độ của gã không giống như là nói đùa.

Hơn nữa cảm giác áp bách của người thức tỉnh rất mạnh, làm cho bọn họ không dám phản kháng. Tất nhiên, một số người trong đám sống sót vẫn chấp nhận thỏa hiệp.

"Chúng ta có thể sống đến bây giờ, toàn bộ đều dựa vào vật tư trong kho hàng, đồ bên trong không ít đâu, đi tìm là chuyện nên làm."

“Ừm, chúng ta nhiều người như vậy, có gì phải sợ?”

"Lỡ như quái vật kia chỉ có năng lực quỷ dị, sức chiến đấu rất yếu thì sao?"

"Ừm nói có lý, dù sao cũng phải có nhược điểm chứ, không thể mạnh mẽ toàn diện được."

"....."

Mọi người thì thầm.

Lý Nam thấy đám người có chút ý chí chiến đấu, quyết định sau khi đấm xong thì xoa.

"Lý Nam tôi cam đoan, nếu ai có thể tìm được vật tư, hoặc cung cấp manh mối có lợi, công ty TEC sẽ thưởng cho người đó đủ thức ăn cho một năm!"

"Oaaaa! Một năm??”

Mọi người lộ vẻ kinh ngạc. Trong ngày tận thế này, dù họ có kho hàng cũng phải tiết kiệm. Mỗi ngày chỉ phát khẩu phần cố định, đảm bảo không chết đói. Có thể ăn thức ăn trong một năm, thật sự quá trân quý.

Có vài gã đàn ông hưng phấn kích động như được bơm máu gà:

"Đi! Tôi muốn xem con quái vật ở đâu?"

“Ừm, chúng ta đi tìm hắn."

"Lén lút, cũng có khả năng đánh lén!"

"....."

Mọi người bật đèn pin lên, hoặc là dùng điện thoại di động chiếu sáng, vô số cột sáng đan xen, xua tan bóng tối xung quanh.

Bọn họ kết thành những nhóm ba năm người, bắt đầu phân tán tìm kiếm.

Trong đám người, Lâm Đông nhìn chằm chằm bảy người thức tỉnh, tính toán tìm cơ hội gϊếŧ chết bọn họ.

Thân hình hắn lui về phía sau, dung nhập vào trong bóng tối đen như mực.

Trung tâm mua sắm này quá lớn, bình thường có thể chứa hàng chục nghìn khách hàng. Hai trăm người sống sót có vẻ rất nhỏ bé, bọn họ càng đi càng phân tán, thậm chí có người nhát gan lén lút trốn đi.

Nhưng sự chú ý của Lâm Đông không phải là ở họ, bởi vì... những người này không thể ăn!

Bảy người thức tỉnh kia vô cùng cẩn thận, luôn tụ họp cùng nhau chưa bao giờ tách ra.

"Anh Nam, sao tôi luôn có cảm giác… Có ai đó đang ở phía sau lưng chúng ta?”

Một nữ thức tỉnh nhíu mày nói.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng đêm tối đen như mực, không có gì cả.

Lý Nam mở miệng an ủi:

"Đừng tự mình dọa mình, cô quá khẩn trương."

"Ừm, anh Nam nói rất đúng"

Tiểu Lưu gật gật đầu, phụ hoạ theo:

"Trước kia khi đi đường đêm, cũng luôn cảm giác phía sau có người, càng nghĩ càng sợ, chỉ cần cô đừng nghĩ nữa là được.”

"Thật sao?"

Cô gái tỏ ra nghi ngờ.

Bọn họ tìm kiếm từ đại sảnh lầu một đi thẳng đến tầng sáu, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

“Thật là kỳ quái!”

Lý Nam cau mày, chẳng lẽ thật sự gặp quỷ?

Tiểu Lưu suy tư nói: "Tôi nghĩ... Quái vật kia chắc đã rời đi, cướp bóc nhiều vật tư như vậy, gϊếŧ chết năm người chúng ta, còn không chạy ở lại đây làm gì chứ?"

“Ừm, vậy phiền phức rồi."

Lý Nam cau mày. Gã từ lan can lầu sáu nhìn xuống phía dưới, nơi này tầm nhìn khá ổn có thể trực tiếp nhìn thấy hội trường tầng một cũng như tình hình ở những tầng trên. Có không ít người sống sót, cầm đèn pin đi sát vào nhau, nhưng đến giờ vẫn chưa xảy ra thương vong.

"Có thể, thật sự đi rồi...."

"Phù___"

Nữ thức tỉnh nghe thế, thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng thả lỏng:

"Tìm nửa giờ rồi, tôi mắc tè chết mất cũng không dám đi tè, tôi đi vệ sinh đây.”

“Đi đi."

Lý Nam gật gật đầu, nhưng ngẫm lại có chút lo lắng:

"Trần Lệ, cô đi cùng Tiểu Tĩnh, có hai người cũng dễ chăm sóc nhau.”

“Ơ.. Được rồi.”

Trần Lệ nhún vai, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Nghĩ thầm có cần thiết phải vậy không?

Đi vệ sinh cần người chăm sóc.....

Hai người trực tiếp rẽ vào một góc khuất, không đến nhà vệ sinh. Đây đã là tận thế rồi, cứ tìm một chỗ không người giải quyết là được. Trong hành lang không có ai, xung quanh cũng rất tối. Nhưng người thức tỉnh có thị lực vượt qua người thường, có thể nhìn rõ ràng.

“Cô nhanh lên đi.”

Trần Lệ thúc giục, cũng xoay người lại, dù sao chẳng ai muốn nhìn người ta đi vệ sinh cả.

"Ừm."

Tiểu Tĩnh trả lời một tiếng, đi tới chân tường.

Cô vừa cởϊ qυầи ra, đang muốn ngồi xổm xuống. Bỗng nhiên, một cảm giác bất an khó hiểu dâng lên trong lòng. Đó là trực giác của người thức tỉnh, nói cho cô biết bản thân đã lâm vào nguy hiểm cực độ.

"Mấy thứ bẩn thỉu..."

Trong bóng tối, bỗng dưng truyền đến tiếng thì thầm.

Sau đó, một thanh niên chậm rãi xuất hiện. Sắc mặt tái nhợt, trong ánh mắt lạnh lẽo khinh bỉ. Dường như đang chất vấn cô gái, sao có thể đi đại tiện tuỳ tiện như vậy.

"Mày..."

Tiểu Tĩnh vô cùng căng thẳng. Cô giơ tay lên muốn sử dụng dị năng của mình. Nhưng một con dao găm đã được cắm vào thái dương của cô.