Kẻ Thù Chỉ Có Thể Là Bạn Trai

Chương 11

Cơn đói gần như làm lung lay lý trí, Giang Dữ Lâm xoa nhẹ ngón tay, nhưng tinh hạch lần này chẳng thèm để ý đến anh, một chút dị năng cũng không thể sử dụng.

Anh không còn cách nào khác đành mạo hiểm quay lại bờ sông ngầm, nhặt ít củi khô nhóm một đống lửa, cởϊ áσ ngoài ra hơ cho khô.

Anh dùng cành cây làm một chiếc cần câu đơn giản, rồi đào vài con sâu trắng béo múp từ lớp bùn mềm dưới vách đá để làm mồi câu, hy vọng câu lên là cá chứ không phải thứ quái vật gì khác.

Cảm giác an toàn mà ngọn lửa mang lại thật kỳ diệu, Giang Dữ Lâm co chân, tựa người ngồi bên cạnh, cơ thể dần ấm lên, cơn buồn ngủ cũng dần kéo tới.

Anh chống tay nhìn xuống dòng sông sâu thẳm, không biết bản thân nên đi đâu về đâu.

Chỉ biết phải rời khỏi hang ổ nguy hiểm này trước đã, nhưng tiếp theo thì sao?

Quay về căn cứ để báo thù Mộ Dung Huyên ư?

Nhưng kẻ thực sự muốn lấy mạng anh không phải Mộ Dung Huyên, mà là…

Là ai? Anh cũng không rõ.

Anh chỉ biết, cho dù muốn tìm ai báo thù thì dị năng lúc có lúc không này của anh chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng.

Trải qua một lần sinh tử, lý tưởng cứu thế của Giang Dữ Lâm đã bị thực tế đập nát thành từng mảnh.

Anh ngơ ngẩn nhìn vào lòng bàn tay mình, dị năng im ắng bấy lâu nay lại lần nữa bừng sáng.

Trong lòng bàn tay anh tụ lại gió tuyết, một sức mạnh vô cùng to lớn.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số hình ảnh lướt qua tâm trí anh.

Những đồng đội đã ngã xuống trong trận chiến, Mộ Dung Huyên coi anh như bàn đạp, còn có các đồng nghiệp và giáo sư ở viện nghiên cứu.

Tất cả bọn họ… đều đã bỏ rơi anh sao?

Giang Dữ Lâm không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không biết mình đã cản đường ai, nhưng kết quả bày ra trước mắt, cho dù có muốn chấp nhận hay không thì anh cũng phải chấp nhận.

Gió tuyết xoay tròn, cuối cùng tan biến trong lòng bàn tay anh.

Không thể quay về căn cứ.

Dị năng của anh lúc này cực kỳ bất ổn, có thể sử dụng hay không hoàn toàn dựa vào may rủi, quay về lúc này chẳng khác nào đem tính mạng ra đánh cược.

Nhưng nếu không có dị năng, sống sót trong khu vực ô nhiễm ngoài căn cứ lại càng là chuyện không tưởng.

Giang Dữ Lâm rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Trước mắt, tinh hạch xanh lam tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nguồn năng lượng mạnh mẽ nhấp nháy như hơi thở, hoàn toàn không giống một thứ nói mất điện là mất ngay.

Dị năng tinh hạch dù sao cũng chỉ là vật chết giống như xương cốt hay nội tạng con người, chỉ là một phần của cơ thể, không có tư duy hay linh tính độc lập, lúc hoạt động lúc không cũng chẳng theo quy luật nào.

Giang Dữ Lâm đoán rằng tình trạng thất thường của tinh hạch phần lớn có liên quan đến việc tự bạo kiếp trước.

Bất cứ thứ gì một khi đã vỡ nát đến mức đó, cho dù có ghép lại cũng khó mà nguyên vẹn như ban đầu.

Tinh hạch của anh liên tục mất kết nối, có lẽ là đã hỏng rồi.

Chỉ là thứ này không có tiệm sửa chữa, chẳng ai biết làm sao để khôi phục nó cả.

Đường phía trước còn dài, Giang Dữ Lâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trong lòng dâng lên chút chán chường.

Không chỉ vì đói rét bủa vây, mà còn vì nỗi thất vọng trong tâm trí.

Một khi đã bắt đầu xui xẻo thì cứ thế mà xui mãi.

Vận may dường như đã không còn mỉm cười với Giang Dữ Lâm nữa.

Anh đã ngồi bên bờ sông bốn mươi phút, quần áo cũng sấy khô được một nửa nhưng vẫn chưa câu được con cá nào.

Cơn đói khát kéo dài khiến anh có dấu hiệu hạ đường huyết rõ rệt. Đồng tử giãn nhẹ, tay chân rã rời, tim đập loạn nhịp, đầu ngón tay run rẩy.

Anh chống tay vào vách đá đứng dậy, nhưng bất chợt trước mắt tối sầm, cả người ngã ra sau.

Một đôi tay vững vàng đỡ lấy anh.

Đầu gối của Giang Dữ Lâm nhũn ra không còn chút sức lực, nửa người tựa vào l*иg ngực ấm áp kia.

Anh khẽ nghiêng đầu, trong đôi mắt sắc lạnh như sao trời phản chiếu gương mặt lạnh lùng mà tuấn mỹ phi phàm.

Ngự Quân Kỳ?!

Chỉ trong thoáng chốc, khi bất ngờ đối diện tử địch, adrenaline của Giang Dữ Lâm bùng nổ.

Anh không còn hoảng loạn, chân cũng hết mềm, tay cũng có lực, cơ bắp trên người lập tức điều chỉnh về trạng thái chiến đấu tốt nhất.

Giang Dữ Lâm xoay eo vung chỏ, nguyên tố băng cấp tốc tụ lại, hóa thành loan đao hiện hình trong chớp mắt, lưỡi đao vạch ra một đường sắc lạnh chém thẳng về phía Ngự Quân Kỳ!

Ngự Quân Kỳ khẽ ngả người ra sau, né tránh nhát chém sắc bén.

Chiêu thức biến hóa, cả hai người lao vào cuộc giao chiến kịch liệt.

Bông tuyết xoay tròn, lưỡi dao băng phản chiếu ánh lửa, hằn sâu trong đáy mắt bọn họ.

Sắc mặt của Ngự Quân Kỳ không đổi, ánh mắt lạnh nhạt như dòng nước, im lặng mà trầm tĩnh.