Giang Dữ Lâm tấn công nhiều lần nhưng không trúng, lập tức đổi chiêu rồi nhanh chóng lùi về sau.
Anh áp lưng vào vách đá, tay phải thu đao bảo vệ trước ngực, tay trái đặt lên khẩu súng ở thắt lưng đề phòng dị năng bất chợt mất tác dụng không kịp rút súng bắn trả.
Giang Dữ Lâm cúi thấp người, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Ngự Quân Kỳ hơi nâng tay, một thanh loan đao băng giá giống hệt của Giang Dữ Lâm hiện ra trong tay hắn.
Đồng tử Giang Dữ Lâm co rút dữ dội.
Quái vật cấp cao cũng giống dị năng giả, sau khi đột biến sẽ sở hữu năng lực đặc biệt. Nếu nuốt chửng dị năng giả hoặc quái vật khác, chúng thậm chí có thể giành được dị năng của con mồi.
Những năng lực này chủ yếu chia thành năm loại: cường hóa thể chất, nguyên tố tự nhiên, hồi phục trị liệu, ảnh hưởng tinh thần và thiên phú đặc biệt.
Loại cuối cùng – thiên phú đặc biệt – là danh mục bao trùm mọi dị năng không thể xếp vào bốn loại còn lại, chẳng hạn như không gian, tiên tri, sáng tạo, nuốt chửng hay thậm chí cả vận may.
Phân tích và dự đoán năng lực của quái vật là nhiệm vụ quan trọng nhất của Viện nghiên cứu tại căn cứ.
Chỉ khi hiểu rõ mới có thể đánh bại.
Thế nhưng cho đến nay, vẫn không ai biết được năng lực của Ngự Quân Kỳ là gì.
Khi đối diện với sức mạnh tuyệt đối, những dị năng muôn hình vạn trạng đều trở nên vô nghĩa.
Nhìn thanh loan đao băng trong tay Ngự Quân Kỳ, Giang Dữ Lâm nhíu chặt mày kiếm.
Chẳng lẽ Ngự Quân Kỳ cũng sở hữu dị năng băng? Cũng hợp với gương mặt lạnh như xác chết kia đấy.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số suy nghĩ xoẹt qua đầu Giang Dữ Lâm, vừa thấy thanh đao băng, phản ứng đầu tiên của anh là lập tức báo cáo phát hiện này lên Viện nghiên cứu căn cứ, nhưng ngay sau đó, anh sực tỉnh, anh đã không còn căn cứ để quay về nữa.
Căn cứ phái anh đến thực hiện nhiệm vụ ám sát này, thực chất là muốn anh chết tại đây.
Nghĩ đến điều đó, chiến ý toàn thân Giang Dữ Lâm vụt tắt.
Anh thực sự rất mệt rồi.
Sống thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lúc nãy khi giao đấu, Ngự Quân Kỳ không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào, thần sắc cũng chẳng thay đổi.
Nhưng lúc này thấy Giang Dữ Lâm như tro tàn lạnh lẽo, đột nhiên lặng im, Ngự Quân Kỳ lại hơi nghiêng đầu, tựa như có chút ngạc nhiên.
Hắn thoắt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt Giang Dữ Lâm.
Hàng mi của Giang Dữ Lâm hơi rủ xuống, đôi mắt vốn luôn tràn đầy sức sống giờ lại thoáng vẻ u ám.
Ngự Quân Kỳ cao lớn, bóng đổ bao trùm mang theo áp lực nặng nề.
Hắn nâng tay phải, dùng một tay nắm lấy cằm của Giang Dữ Lâm.
Giang Dữ Lâm bị ép ngẩng đầu lên.
Hai thanh loan đao băng giá cùng lúc rung lên, tan thành một màn tuyết bay lả tả giữa không trung, rồi nhẹ nhàng rơi xuống.
Hắn giơ ngón tay, nhét thứ gì đó vào miệng Giang Dữ Lâm.
Đầu lưỡi Giang Dữ Lâm chợt cảm thấy lạnh buốt, theo phản xạ định nhổ ra nhưng lại bị Ngự Quân Kỳ bóp chặt lấy má.
Vị ngọt nhàn nhạt tan ra nơi đầu lưỡi.
Là một viên kẹo bạc hà.
Giang Dữ Lâm kinh ngạc tột độ, trừng mắt nhìn Ngự Quân Kỳ.
Ngự Quân Kỳ đặt một tay lên bụng anh, mặt không đổi sắc: "Cần ăn."
Giang Dữ Lâm: "!!!!"
Quái vật lại có thể thấu hiểu nhu cầu của con người.
Đám quái vật bên ngoài đã tiến hóa đến mức này rồi sao?
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Một chuyện đáng sợ xảy ra chưa phải điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ hơn chính là, tất cả mới chỉ là khởi đầu.
Bị bắt trở lại sâu trong hang ổ đã chẳng là gì, càng kinh khủng hơn là Ngự Quân Kỳ còn lôi đến một con quái vật khác, khẽ gật đầu, ra hiệu cho Giang Dữ Lâm ăn đi.
Giang Dữ Lâm lạnh sống lưng.
Còn đáng sợ hơn cả bị quái vật gϊếŧ chết.
Ngự Quân Kỳ đang nuôi anh!
Giống như con người nuôi thú cưng, quái vật bắt đầu nuôi dưỡng con người.
Trong chớp mắt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán Giang Dữ Lâm, cả người anh nổi da gà.