Trong số các loài quái vật thuộc họ bạch tuộc tám tay đã được ghi nhận, vẫn chưa có loài nào có khả năng thay đổi màu sắc và kích thước tùy ý.
Chẳng lẽ là một giống mới?
Giang Dữ Lâm vẫn cảm thấy rất kỳ lạ: "Mày rốt cuộc là quái vật gì?"
Dĩ nhiên, con bạch tuộc nhỏ không trả lời, nó lại bò lên tay Giang Dữ Lâm, dán chặt vào làn da của anh.
Giang Dữ Lâm đeo găng tay hở ngón, bạch tuộc nhỏ liền dùng xúc tu quấn lấy phần ngón tay lộ ra ngoài, các giác hút mở ra khép lại theo nhịp, nhẹ nhàng mυ'ŧ vào đốt ngón tay.
Không đau, chỉ hơi nhột.
Có lẽ bởi vì chẳng hút được gì, bạch tuộc nhỏ càng lúc càng dùng sức, đầu xúc tu khẽ vén mép găng tay, lén lút chui vào trong.
Giang Dữ Lâm bật cười: "Mày đang cố lây nhiễm toa à?"
Bạch tuộc nhỏ vươn một xúc tu ra, thả vào vũng nước trên mặt đất.
Giang Dữ Lâm chẳng hiểu gì cả.
Trong lúc anh còn đang thắc mắc, liền tận mắt thấy bạch tuộc nhỏ dùng xúc tu hút lên một ít nước, rồi bốp - hất thẳng lên mặt anh.
"……"
Giang Dữ Lâm đưa tay lau mặt.
Nhỏ xíu xiu mà tính khí cũng chẳng nhỏ chút nào.
Anh vắt bớt nước trên bộ chiến phục, nghỉ ngơi thêm một lúc.
Sau đó anh đặt bạch tuộc nhỏ lên tảng đá bên bờ sông: "Mày bám trên tay tao nửa ngày trời, nhưng tao không có bất kỳ triệu chứng nào, vậy nên mày không có tính lây nhiễm…"
Giang Dữ Lâm từng gϊếŧ không ít quái vật, với những loài không có khả năng lây nhiễm, không gây nguy hiểm cho con người như thế này, anh không có quá nhiều ác ý, chúng thuộc nhóm có thể gϊếŧ hoặc không.
Hơn nữa, con bạch tuộc nhỏ này có vẻ còn từng cứu anh.
Nhưng trước khi nó biến lại thành kích cỡ khổng lồ dưới nước, Giang Dữ Lâm vẫn giữ thái độ dè chừng.
Anh chăm chú quan sát con bạch tuộc chỉ lớn cỡ bàn tay: "Trông chẳng khác gì một con bạch tuộc bình thường… Mày thật sự là quái vật sao?"
Anh vừa dứt lời, ngay khi nhắc đến hai chữ bạch tuộc bình thường, bụng Giang Dữ Lâm bỗng kêu lên rột rột.
Bạch tuộc nhỏ: "……"
Màu sắc của nó chuyển từ xanh băng sang xám đậm, rồi lại đổi thành xanh lá, cam, tím, đỏ, vàng... cứ như một chiếc đèn màu liên tục nhấp nháy, như thể đang cố chứng minh rằng nó thực sự là một con quái vật không thể ăn được.
"Tao không ăn mày." Giang Dữ Lâm thò tay vào túi, lấy ra một viên kẹo, đặt trước mặt bạch tuộc nhỏ. "Bạch tuộc rất ngon, nhưng tao không định ăn mày."
Bạch tuộc nhỏ lại thả xúc tu xuống đất hút nước, hút đầy rồi giơ lên, sẵn sàng tạt vào mặt Giang Dữ Lâm bất cứ lúc nào.
Giang Dữ Lâm đưa tay che mặt: "Thật mà!"
Bạch tuộc nhỏ cuộn lấy viên kẹo, bò xuống khỏi tảng đá, men lên trên dọc theo ống quần, chui thẳng vào túi áo trước ngực Giang Dữ Lâm.
Giang Dữ Lâm thò tay vào túi, lôi nó ra: "Mày có biết tao làm nghề gì không mà dám chui vào túi tao?"
Bạch tuộc nhỏ giơ xúc tu lên, vẽ thành một dấu chấm hỏi.
Giang Dữ Lâm khẽ nhíu mày, cảm giác như mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Anh xoa xoa thái dương, cố tình dọa nạt: "Tao là sát thủ hàng đầu của viện nghiên cứu căn cứ loài người, gϊếŧ quái vật không chớp mắt. Những con quái mềm oặt như mày, một nhát thôi là tao có thể chém mười con."
Bạch tuộc nhỏ giơ xúc tu lên, lại bốp một cái, phun thẳng nước vào mặt Giang Dữ Lâm.
Giang Dữ Lâm chặc lưỡi một tiếng, tiện tay ném con bạch tuộc nhỏ ngạo kiều này trở lại sông rồi lạnh lùng quay người rời đi.
Anh là con người, không nên cảm thấy một con quái vật đáng yêu.
Hệ thống sông ngầm dưới lòng đất vô cùng phức tạp, Giang Dữ Lâm cũng không biết mình đã bị dòng nước cuốn đến nơi nào.
Bóng tối luôn dễ dàng đánh thức nỗi sợ hãi với điều chưa biết trong lòng con người.
Hang động u ám, sâu không thấy đáy, giữa không trung lơ lửng nhiều vật thể nhỏ, không rõ là vi sinh vật hay hơi nước.
Giang Dữ Lâm toàn thân ướt sũng, càng đi về phía trước, cơ thể anh càng cảm thấy lạnh buốt.
Anh chống tay vào vách đá, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng thấy được chút ánh sáng.
Gió lạnh cuốn theo những bông tuyết tràn vào từ miệng hang, thổi qua lớp quần áo ướt sũng, lạnh đến mức như bị dao cứa vào da.
Giang Dữ Lâm rùng mình, vội lùi lại vào trong hang.
Ra ngoài lúc này chắc chắn sẽ bị chết cóng.
Giờ anh vừa lạnh vừa đói, thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt.