Kẻ Thù Chỉ Có Thể Là Bạn Trai

Chương 9

Có thể đổi màu, là quái vật.

Giang Dữ Lâm cảm thấy tiếc nuối, xoay con dao găm, chuẩn bị đâm chết con quái vật này.

Trên đỉnh đầu con bạch tuộc nhỏ là đôi mắt to tròn giống hệt con người khẽ nhấc lên, đôi đồng tử tím sẫm long lanh nước nhìn chằm chằm vào Giang Dữ Lâm, nhìn kỹ còn có vài phần tủi thân.

Giang Dữ Lâm lạnh lùng như sắt, không mắc bẫy này.

Khoảnh khắc mũi dao chạm vào đầu bạch tuộc, bụng Giang Dữ Lâm bỗng lạnh buốt, năng lượng nguyên tố trong cơ thể một lần nữa biến mất.

Năng lực lại đình công rồi!!!

Anh vẫn còn trên cầu mà!

Xong đời.

Mất đi nguồn năng lượng, con dao găm và cây cầu băng cùng lúc vỡ tan thành những mảnh băng tuyết.

Giang Dữ Lâm chỉ kịp thốt lên một tiếng "WTF" liền rơi xuống cùng tiểu quái vật bạch tuộc, chìm vào con sông ngầm cuồn cuộn.

Sông ngầm dưới lòng đất sâu không thấy đáy, trong nháy mắt đã cuốn Giang Dữ Lâm đi mất.

Dòng nước chảy xiết, nước sông tràn qua đỉnh đầu, Giang Dữ Lâm dang rộng hai tay cố gắng bơi lên, nhưng phát hiện cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát, không cách nào giữ thăng bằng trong dòng nước dữ dội.

Không khí trong phổi nhanh chóng bị rút sạch, cảm giác nghẹt thở tràn ngập l*иg ngực, trong cơn tuyệt vọng không thể tiếp tục nín thở, anh theo bản năng sinh tồn há miệng hít thở nhưng chỉ khiến nước sông liên tục tràn vào.

Dòng nước quá hung dữ, cuộn trào như muốn nhấn chìm tất cả, sức mạnh của con người lúc này trở nên vô cùng nhỏ bé.

Giang Dữ Lâm liều mạng vẫy vùng, trong lúc giãy giụa có đôi lúc có thể thò đầu lên mặt nước hít được vài ngụm không khí, đồng thời lại khiến nhiều nước sông tràn vào phổi hơn, cảm giác bỏng rát dữ dội xé nát lục phủ ngũ tạng.

Theo thời gian, não bộ không tránh khỏi thiếu oxy, ý thức cũng dần mờ nhạt, thể lực kiệt quệ.

Đầu óc của Giang Dữ Lâm choáng váng, trước mắt tối sầm, tai cũng ù đi như thể quay về một không gian tối đen nào đó, lờ mờ thấy có chút ánh sáng phía xa, dẫn dắt anh tiến về phía trước.

Có thể load lại không?

Quá trình chết đuối dài đằng đẵng và đau đớn, Giang Dữ Lâm kiệt sức, dần dần từ bỏ giãy giụa, lặng lẽ chờ đợi cái chết ập đến.

Sống chết luân hồi, phù sinh như mộng.

Dưới nước rất tối, cũng rất lạnh.

Khi sống chỉ còn lại dày vò, cái chết ngược lại trở thành sự giải thoát cuối cùng.

Thiên mệnh đã định.

Có lẽ, anh vốn dĩ phải chết trong hang ổ của con quái vật này.

Giang Dữ Lâm không còn hoảng loạn, cũng chẳng còn sợ hãi, thậm chí cả cơn đói cũng biến mất, tất cả nỗi đau trên cơ thể dường như tan biến, trong lòng chỉ còn lại sự bình lặng kéo dài vô tận.

Anh tiếp tục chìm xuống.

Những bọt nước xoay tròn quanh miệng và mũi.

Ngay khoảnh khắc ý thức sắp tiêu tán, cổ tay anh bỗng bị một thứ gì đó mềm mại quấn lấy, kéo anh không ngừng trồi lên.

Ánh sáng le lói xuyên qua dòng sông, xuyên thủng màn đêm vô tận.

Giữa lúc chìm nổi, bóng tối và ánh sáng liên tục đan xen.

Giang Dữ Lâm mơ hồ nhìn thấy một cánh tay dài uyển chuyển đong đưa trong nước.

Đó là một con bạch tuộc khổng lồ dài hơn 5 mét, những xúc tu tung bay như dải lụa, khi hoàn toàn mở rộng có thể che kín cả bầu trời, trông vô cùng đồ sộ.

Ý thức của Giang Dữ Lâm trở nên mơ hồ, mơ hồ đến mức quên mất mình vẫn đang ở dưới nước, anh định mở miệng nói gì đó.

Vừa mở miệng, bọt khí lập tức trào ra, anh lại sặc mấy ngụm nước sông.

Con bạch tuộc đó vốn đang ung dung bơi ngược dòng, nhưng khi cảm nhận được bọt khí xung quanh, nó quay đầu nhìn Giang Dữ Lâm một cái.

Hành động đó mang một nét rất giống con người.

Giang Dữ Lâm nhắm mắt lại, không nhìn thấy khoảnh khắc con bạch tuộc phát hoảng khi thấy anh bất tỉnh, cuống quýt quẫy xúc tu thành hình cánh quạt, kéo lê anh nhanh chóng vào bờ.

Khi Giang Dữ Lâm tỉnh lại, con bạch tuộc khổng lồ đã biến mất.

Trong khoảnh khắc sinh tử mong manh, anh không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo, không biết có thực sự tồn tại một con bạch tuộc đã cứu mình hay chỉ là hình ảnh do anh tưởng tượng ra trong tuyệt vọng.

Anh trở mình, phát hiện một con bạch tuộc nhỏ đang bám trên ngực mình rơi xuống đất khi anh xoay người.

Con bạch tuộc nhỏ mềm nhũn, nằm bẹp dưới đất, trông nửa sống nửa chết.

Giang Dữ Lâm nhặt nó lên, hỏi: "Mày có thấy một con bạch tuộc lớn không?"

Tiểu bạch tuộc yếu ớt chống người dậy, vẫy xúc tu chạm nhẹ vào lòng bàn tay Giang Dữ Lâm, như thể đang nói: Tôi chính là con bạch tuộc lớn đó đây.

Giang Dữ Lâm nghi hoặc nhìn nó, bóp nhẹ đầu bạch tuộc nhỏ: "Mày có thể to lên à?"